MẮT EM NGƯỜI SÀI GÒN - Trang 147

biển. Sóng vổ ì ầm tung bọt trắng xóa. Gió thổi mạnh bay tung mái tóc dài
của Quỳnh Trân. Đôi trai gái im lặng đứng cạnh nhau nhìn biển xanh ngắt.
Xa thật xa sóng bạc đầu trắng xóa. Ngoài khơi mấy chiếc thuyền câu trôi
dật dờ. Bãi cát vàng sạch trơn lơ thơ người đi. Quỳnh Trân quay qua nhìn
Nhật Yên và bắt gặp anh cũng đang nhìn mình. Hai người nhìn nhau giây
lát rồi lặng lẽ quay đi chỗ khác.

Anh Nhật Yên nhìn gì?

Nhật Yên mỉm cười khi nghe câu hỏi của người bên cạnh. Không biết nghĩ
gì anh trả lời bằng câu hỏi.

Quỳnh Trân nhìn gì?

Biển... Quỳnh Trân nhìn biển xanh. Nghe gió thổi và nghe anh thở...

Nói xong nàng cất tiếng cười. Tiếng cười hạnh phúc của nàng vang vang
trong gió mặn lẫn mùi rong rêu.

Người ta nói muốn nghe được hơi thở của người khác thời mình phải thở
cùng một nhịp với họ. Nếu Quỳnh Trân nghe được hơi thở của anh thời
Trân phải thở cùng một nhịp với anh...

Thiệt hả anh?

Hỏi xong nàng mới nghĩ ra cái ý của Nhật Yên. Cười chúm chiếm nàng
quay nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.