MẮT KẼM GAI - Trang 46

Thùy Dung cười nhỏ vì câu nói đùa của người bạn trai. Trả tiền xong hai
người trở lại tàu. Dừng nơi cổng đồn Thùy Dung hỏi.
- Ngày mai ông có lên đồn dạy cho lính tôi tháo ráp súng không?
Khôi cười lắc đầu.
- Tôi có việc cần làm nên tôi nhờ một nhân viên dưới tàu lên chỉ cho họ.
Anh ta tên Thành, là một chuyên viên về vũ khí nên tháo ráp còn giỏi hơn
tôi nhiều...
- Cám ơn ông... Mai mốt mình sẽ gặp nhau...
- Chào bà... Tôi xin bà hết giận tôi...
Hơi mỉm cười Thùy Dung cúi đầu bước vào cổng. Khôi không thấy được
nụ cười tinh nghịch nở trên môi của người chỉ huy căn cứ Bảy Hạp cũng
như câu lẩm bẩm.
- Còn lâu tôi mới hết sùng... Tôi muốn đì ông cho bỏ ghét. Cái mặt thấy...
Bước vào đồn Thành gặp thượng sĩ Bang đang đứng đợi ở cổng. Đi xuyên
qua mấy hầm núp và giao thông hào ông ta đưa người lính hải quân tới một
cái sân nhỏ có mấy người mặc bà ba đen đang đứng trong số đó có một
người đàn bà.
- Em là Thành phải không?
- Dạ... Anh Khôi gởi tôi lên đây...
- Tôi là Bà Bùi...
Thành cười nói.
- Anh Khôi có nói về...
- Em cứ gọi tôi bằng chị đi cho thân mật... Mời em trổ tài...
Thành đúng là một chuyên viên về vũ khí. Không những tháo ráp nhanh
nhẹn Thành còn giảng giải rành mạch về cách thức cũng như các tiểu xảo
hoặc mánh khóe nhỏ nhặt để làm cho việc tháo ráp được nhanh chóng.
- Khí giới của Mỹ tối tân thật nhưng cũng có trở ngại nhất là đối với thời
tiết của xứ mình. Nòng súng bị sét hay các cơ phận khác bị dơ cũng gây ra
trở ngại nhất là vùng này gần biển lại ẩm thấp nên trong không khí vừa có
nước và muối. Nó làm cho súng mau dơ hơn. Bởi vậy súng của tàu tụi em
phải lau chùi hoài...
Thành nói với Thùy Dung trong lúc hai người đứng xem lính tháo ráp và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.