MẮT LẠC ĐÀ - Trang 19

- Đừng, Abakir! - tôi lao người về phía họ. - Đừng đánh bác ấy! Đừng,

bác Xađabêk, đừng giây vào nữa! - tôi van xin, chạy luẩn quẩn quanh chân
họ.

Xađabêk ẩy tôi sang một bên, và họ quay tròn đi quanh lều, gườm gườm

nhìn nhau như cặp báo đang giữ miếng. Rồi bỗng họ cùng nhảy lên, và
chiếc mỏ-lét rít lên trong không khí ngay trên đầu Xađabêk. Vừa lúc ấy bác
né kịp và đưa cả hai tay giằng lấy chiếc mỏ-lét. Nhưng Abakir khỏe lắm.
Hắn đè lên đối thủ, và cả hai lăn tròn trên mặt đất, vừa thở hồng hộc vừa
chửi rủa nhau. Tôi nhẩy bổ lại, toài người ra đè lên chiếc mỏ-lét Abakir
đánh rơi và cuối cùng nhặt lên được, bỏ chạy ra khỏi lều.

- Alđây! Kalipa! - tôi gào to gọi hai người phụ nữ đang đi lấy nước về. -

Mau lên, mau! Họ đánh nhau kia kia họ giết nhau mất...

Hai người phụ nữ đặt thùng xuống và đâm bổ về phía tôi. Khi chúng tôi

chạy vào lều, Xađabêk và Abakir vẫn đang lăn lộn trên mặt đất. Chúng tôi
gỡ họ ra, cả hai người đều bê bết máu, quần áo rách tả tơi, Alđây đã định
kéo chồng ra cửa, nhưng Abakir lại vùng ra khỏi cánh tay Kalipa đang ôm
chặt lấy hắn.

- Cứ đợi đấy, con chó què kia! Rồi mày sẽ phải lạy van và xin tha, đồ giẻ

rách, mày còn biết tay Abakir này!

Alđây người nhỏ bé mảnh khảnh bước sát lại, nói xối xả vào mặt hắn:

- Mày cứ thử đụng đến xem! Tao thì móc mắt ra, cho mày không còn

nhận được cái mặt mày nữa đấy!

Xađabêk bình tĩnh cầm lấy tay vợ:

- Không cần, Alđây ạ. Hạng người ấy không đáng để mình phải làm

thế...

Lúc ấy tôi đi ra khỏi lều tìm nhặt chiếc mỏ-lét tôi đã quẳng đi trong lúc

hốt hoảng, bước xa căn lều và giấu vào cạnh bức tượng đá. Đoạn tôi ngồi
xuống và bỗng bật lên khóc. Những tiếng nấc nghẹn ngào làm người tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.