MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 197

còn lại mẹ vẫn dành dụm, được 30 quan tiền. Ngoài ra, thửa ruộng của nhà
này đem cho thuê, mỗi năm cũng được ít tiền, mẹ cũng để lại được một ít,
là hơn 30 quan tiền. Mẹ đã đổi thành bạc…”

Lúc này Bác Ca nhận ra tay mẹ đang cầm một cái túi nhỏ, rất nặng.

Doãn thị đặt túi đó lên bàn, rờ rẫm, cởi miệng túi ra. Bên trong là hai đĩnh
bạc thon thon, lấp lánh dưới ánh đèn. Bác Ca nhìn thấy hàng chữ khắc trên
đĩnh bạc: “Kinh ngân đĩnh nhất thập ngũ lượng”.

“Mấy năm qua Viên Nhi tiêu tốn hơn cả thế này. Cho nên, số bạc này

thuộc về con. Con cầm lấy, giữ kín đừng để ai nhìn thấy.”

“Mẹ…”
“Cha con không để lại cơ nghiệp gì, chỉ có ba gian nhà ọp ẹp và một

thửa ruộng, nhưng vẫn cứ là tài sản. Chiều nay mẹ đã nhờ ông Ôn chủ hiệu
viết hộ giấy tờ phân chia tài sản: nhà cửa, ruộng, hai anh em mỗi đứa một
nửa. Hai đứa sẽ điểm chỉ, rồi đem đến nha môn đóng dấu. Cả hai đã trưởng
thành rồi, nếu muốn tách ra tự mình…”

“Chuyện này là thế nào hả mẹ?” Bác Ca kinh ngạc, sống lưng lạnh

toát.

Đôi mắt lòa của Doãn thị nhìn về phía nó, vẻ mặt nghiêm túc: “Hãy

nghe câu cuối cùng của mẹ: hai chúng ta là mẹ con bấy lâu, mẹ chưa cầu
xin con điều gì, nhưng hôm nay mẹ xin con hãy trả lại cho mẹ cái túi thơm
kia đi?”

“Túi thơm? Trưa nay con đã đưa mẹ rồi mà?”
“Nhưng thứ bên trong đã bị đánh tráo.”
“Ơ kìa? Ông Khang Tiềm đưa cho con, sau đó con cầm về đưa cho

mẹ. Hay là ông ta đã đưa nhầm?”

“Lúc trưa con cũng nói là túi thơm liên quan đến tính mạng của vợ

ông ta, ông ta không dám làm sai đâu! Sau đó túi thơm này qua tay con rồi
đến tay mẹ.”

“Mẹ ạ, con không làm gì hết! Xem cũng không dám xem!”
“Bột Nhi, mẹ xin con đấy! Mẹ không phải mẹ đẻ của con nhưng Viên

Nhi là em con. Hôm nay người nhận hàng đến, nói là nếu không trả lại thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.