MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 198

trong túi thơm thì họ sẽ bắt đền bằng một cái chân của Viên Nhi!” Doãn thị
bỗng rít lên, khuôn mặt cũng méo xệch.

Bác Ca đang định giải thích thì bỗng nghe có tiếng gõ cửa. Hai mẹ con

bỗng im bặt.

Bác Ca ra mở cửa, ngoài cửa tối om, một người đứng đó không nhìn

rõ mặt.

Bác Ca chưa kịp hỏi thì người ấy đã nói ngay: “Vợ ta đang ở đâu?”
Thì ra là Khang Tiềm, lúc trưa giao hàng. Sao ông ta lại tìm đến đây?
Bác Ca giật mình lùi lại mấy bước. Khang Tiềm xông vào nhà túm cổ

áo Bác Ca hỏi luôn: “Vợ ta ở đâu, ở đâu?”

Dưới ánh đèn, mặt ông xám xịt, gân xanh nổi lên, hai mắt lồi ra, vằn

đỏ.

• • •

Sáng sớm hôm sau, Triệu Mặc Nhi vào thành thì nhìn thấy có người

đang đứng trước mái che nắng của sạp thư tụng nhà mình. Là Bác Ca.

Ngày trước học lớp đồng ấu, Bác Ca và Triệu Mặc Nhi rất thân nhau,

luôn cùng nhau đi đến trường… Về sau cha mất, Bác Ca thôi học. Kể từ đó
cả hai đôi lúc mới nhìn thấy nhau nhưng Bác Ca có ý tránh mặt.

“Tôn Bột!” Triệu Mặc Nhi tươi cười chào hỏi.
Bác Ca hôm nay không đeo lồng bánh, nó gượng cười nhìn Triệu Mặc

Nhi, hơi do dự, rồi nói: “Mẹ tớ có việc muốn nhờ cậy cậu.”

“Là việc gì thế?”
“Mẹ tớ đánh mất một thứ, muốn nhờ cậu tìm giúp. Liệu cậu có thể…”
“Đi ngay bây giờ à?”
“Ừ!”
Triệu Mặc Nhi nhận lời luôn, vì Bác Ca chưa từng nhờ vả bao giờ.
Cả hai ra khỏi cổng thành, đi qua cầu vòm rồi đi tiếp. Dọc đường Bác

Ca chỉ im lặng, tâm trạng nặng nề. Triệu Mặc Nhi cũng không hỏi gì.

Đến nhà Bác Ca, Doãn thị nghe tiếng động đoán biết, bèn bước ra đón:

“Cháu Mặc Nhi phải không đấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.