MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 209

Cậu nhìn vào trong, thấy rất nhiều hàng sắp đặt lộn xộn, bụi bậm rất

khó coi, vẻ âm u như ngôi mộ cổ chứ không phải hiệu đồ cổ. Nhìn mãi mới
nhận ra ở góc nhà âm tối kê cái bàn, một bóng người âm thầm ngồi đó bất
động trông cứ như pho tượng gỗ.

Triệu Mặc Nhi khẽ hỏi: “Bác là Khang Tiềm tiên sinh, chủ hiệu, phải

không ạ?”

Hỏi lại mấy lần, người ấy vẫn ngồi im chẳng thèm nhìn.
Triệu Mặc Nhi đang lấy làm lạ, thì bỗng thấy cánh cửa bên cạnh mở

ra. Người Thuyết thư Bành Chủy Nhi cao lớn vạm vỡ bước ra. Cậu vẫn hay
trông thấy ông ta ở phố Hương Nhiễm nhưng chưa nói chuyện bao giờ.

Nhìn thấy Triệu Mặc Nhi, ông ta cười hề hề, hỏi: “Chú em đến đây

mua đồ cổ à?”

Triệu Mặc Nhi cười, gật đầu, không nói gì.
Ông ta bước đến trước cửa hiệu đồ cổ, lớn tiếng gọi vào: “Ông anh ơi,

có khách hàng, sao không ra tiếp khách?”

Lúc này Khang Tiềm mới nặng nề nói: “Hôm nay nghỉ hàng.”
“Người mệt mỏi à?”
Khang Tiềm không đáp, chỉ cầm cuốn sách lật mở lung tung, giả vờ

đang đọc.

“Chú em Mặc Nhi nên đến nhà khác, ở đầu phố cũng có hiệu đồ cổ

đấy!” Bành Chủy Nhi bước lại gần, khẽ nói. “Vợ ông ta giận chồng, bế con
về nhà mẹ đẻ rồi. Khang Tiềm mấy hôm nay đang buồn.” Nói rồi ông ta
bước đi.

Triệu Mặc Nhi đi vào lối hẹp giữa cửa hàng Khang Tiềm, bước đến

trước mặt ông ta, nói: “Bà hàng nước ở chỗ cầu vòm nhờ tôi đến hỏi Khang
tiên sinh vài điều.”

“Về chuyện gì?” Khang Tiềm ngạc nhiên, ngẩng đầu.
“Về chuyện cái túi thơm.”
Khang Tiềm sửng sốt, vội đứng lên: “Bà mù phải không? Cậu là ai?”
“Tôi là Triệu Mặc Nhi.”
“Cậu là thế nào với bà ấy? Tại sao bà ấy muốn cậu đến đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.