MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 238

Lúc ăn cơm tối, cả ba vẫn trò chuyện như mọi ngày nhưng Khang

Tiềm nhận ra Xuân Tích và em trai mình đều mất tự nhiên, sau đó chính
Khang Tiềm cũng mất tự nhiên. Chỉ có đứa con trai Đống Nhi vẫn không
chịu ăn cho nghiêm chỉnh, cơm rơi vãi lung tung, Khang Tiềm gắt mắng
mấy câu nó mới chịu ngồi ngay ngắn. Nhưng bữa cơm sao mà nặng nề, tẻ
nhạt, hết sức khó chịu.

Cơm xong, Khang Du nói là ở huyện có việc cần làm nên phải đi

ngay, không ở nhà nữa. Xuân Tích thì im lặng, vẻ mặt lại lạnh lùng như
mọi ngày, thỉnh thoảng mới nói đùa với Đống Nhi mấy câu. Lòng Khang
Tiềm như bị gai đâm.

Mấy hôm sau, Khang Du mới trở về. Khang Tiềm lập tức nhận ra chú

em có vẻ rón rén, hình như đang thăm dò tâm trạng ông anh. Cái gai trong
lòng Khang Tiềm hình như nổi cộm, mọc dài ra thì phải? Khang Du là
người nhạy bén, lập tức nhận ra, ánh mắt cậu ta càng thêm sợ hãi thậm chí
không dám nhìn Khang Tiềm và Xuân Tích.

Gia đình vốn êm ấm tròn trịa bỗng rạn nứt.

• • •

Triệu Mặc Nhi dắt Hổ Nhi vào sân, cậu vẫn mải nghĩ về cách cài then

cửa, nếu đứng bên ngoài.

Hổ Nhi rất muốn chơi đùa với chú Triệu Mặc Nhi, nhưng chẳng được

hưởng ứng. Triệu Mặc Nhi bước đến cửa căn phòng chính, thử khép vào
mở ra mấy lần, ngẫm nghĩ, nhưng vẫn bế tắc - không thể đứng ngoài mà cài
được then cửa bên trong.

Thằng bé Hổ Nhi đang có con bọ ngựa tết bằng lạt tre, buộc sợi dây

vào cổ bọ ngựa, kéo đi kéo lại, miệng hô: “Bay đi! Bay đi chứ!” Nó quăng
con bọ ngựa vào trong nhà, đúng lúc đó Triệu Mặc Nhi lại khép cửa lại. Hổ
Nhi cầm dây kéo bọ ngựa ra thì bị mắc ở khe cửa, nó rối rít gọi: “Kìa chú
ơi, bọ ngựa của cháu!”

Triệu Mặc Nhi ngớ ra, rồi cậu bỗng hiếu rõ tất cả: dùng sợi dây! Buộc

sẵn sợi dây vào then cửa, nếu cửa có khe ván thì luồn đầu dây qua khe ván,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.