MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 261

Cậu lấy hết can đảm chắp tay nói: “Mong được các vị quan tâm nhiều,

Triệu Mặc Nhi tôi xin cảm ơn trước.”

Cố Chấn lại cảnh báo nhắc nhở mọi người mấy câu, sau đó mới dẫn

Vạn Phúc và Diêu Hòa đi.

Triệu Mặc Nhi quay lại nói với Bành Châm Nhi: “Tôi muốn hỏi anh

mấy câu.”

“Tôi?” Khuôn mặt dài nhọn của Bành Châm Nhi lộ vẻ kinh ngạc, đôi

mắt híp không ngớt chớp chớp. “Có việc gì, công tử cứ hỏi.”

“Ở đây không tiện lắm, vào nhà anh được không?”
“Vào nhà?” Ánh mắt Bành Châm Nhi hơi sửng sốt nhưng anh ta lập

tức mỉm cười. “Được! Mời đi theo tôi.”

• • •

Bành Châm Nhi chưa bước đến cửa sau nhà đã gọi: “Chị ơi, nhà ta có

khách!”

Triệu Mặc Nhi hơi ngạc nhiên, có cảm giác anh ta cố ý “đánh tín hiệu”

nhưng cậu giả vờ như không biết, tiếp tục đi theo.

Đi đến cửa, Bành Châm Nhi chưa vào ngay, mà cúi xuống sờ ván cửa,

nói một cách tự tin: “Cửa nứt to quá, bản lề cũng sắp hỏng, phải thay đến
nơi.” Rồi anh ta mới đẩy cửa bước vào. Triệu Mặc Nhi cảm thấy anh ta cố
ý lần lữa kéo dài thời gian. Bành Châm Nhi lại cười như đang rao bán
thuốc ngoài phố: “Mời Triệu công tử vào.”

Nhà họ Bành bố trí na ná nhà Khang Tiềm, phía sau là bếp, cũng có

một gian buồng ngủ nhỏ, chắc là của Bành Châm Nhi; ở giữa là một gian
nhỏ, hai bên có hai gian buồng ngủ; nhà trên không mở cửa hàng, coi như
gian tiền đường. Đồ đạc trong nhà chỉ tầm tầm, sắp đặt bừa bãi lộn xộn.

Bành Châm Nhi dẫn Triệu Mặc Nhi vào tiền đường, mời ngồi bên bộ

bàn ghế kê giữa nhà, rồi gọi vào phía sau: “Chị ơi, khách đã đến!”

Có người bước ra từ buồng ngủ phía sau, một phụ nữ trung niên, thấp,

gầy, gò má cao, miệng rộng, đôi mắt có nét cảnh giác. Chị ta hơi nghiêng
mình chào hỏi Triệu Mặc Nhi: “Vị này là…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.