MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 27

Triệu Bất Vưu lắc đầu: “Với tình hình hiện giờ, chưa thể đưa ra kết

luận gì. À, về vị bạch y đạo sĩ ấy, huynh có sai người đi tìm không?”

Cố Chấn đáp: “Điều này thì phải hỏi Cổ huynh. Lúc xảy ra chuyện, Cổ

huynh đang ở bên cầu.”

Cổ Đức Tín đứng bên nói: “Lúc đạo sĩ ấy lướt đi, thì mặt sông toàn là

thuyền lớn nên không thể điều động. Bờ bên kia có con thuyền nhỏ, tôi đã
bảo Cam Lượng đuổi theo ngay, nhưng hắn vẫn chưa trở về.”

Triệu Bất Vưu gật đầu: “Huynh tận mắt nhìn thấy con thuyền ấy biến

mất à?”

Cổ Đức Tín lắc đầu: “Lúc đó tôi đang ngồi ở quán rượu Chương Thất

Lang chờ hai vị, tức là ở phía đông cây cầu, ở bờ bắc, nên tôi chỉ nhìn thấy
con thuyền ấy vừa đi qua vòm cầu vừa phun khói trắng. Khi đạo sĩ bay ra
thì tôi có nhìn thấy, ông ta khoảng 60 tuổi, phía sau còn có hai tiểu đồng;
dù cách hơi xa nhưng vẫn có thể nhận ra họ là người trần chứ không phải
thần tiên gì hết.”

Triệu Bất Vưu: “Đương nhiên rồi.”
“Còn cái này nữa.” Cổ Đức Tín bước lại chiếc bàn kê bên cửa sổ, cầm

chiếc bát lên. “Hai tiểu đồng theo sau đạo sĩ đã tung cái bát này ra. Họ đi
rồi, tôi bèn sai thuyền chài ở sông lặn xuống mò, vớt lên.”

Triệu Bất Vưu cúi nhìn: cái bát đang đựng ít nước, lại có hai bông hoa

đang bồng bềnh, là hoa mai, đỏ thắm. Anh cầm một bông lên, thấy nhụy
hoa dựng thẳng đứng, cánh hoa mịn màng xòe ra, hương thơm tỏa ra nhè
nhẹ. Rõ ràng là hoa mai mới hái cách đây không lâu.

Cố Chấn cũng bước đến: “Đã sang tháng ba thanh minh, đâu ra hoa

mai?”

Triệu Bất Vưu trầm tư, không đáp, anh hỏi: “Còn bức ngân gấm viết

tám chữ thì sao?”

Cố Chấn vội nói: “Ừ, tôi quên chưa đưa cho huynh xem. Vẫn đang

cuốn lại để ở đầu thuyền. Cái thứ ấy thì càng oái oăm…”

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.