MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 62

khốn kiếp này, có lẽ nhằm đòi tiền thưởng của nhà nước, nào ngờ lại có ai
đó viết thêm hai chữ, biến thành chuyện xấu xa, khiến gã rất khó xoay xở.”

• • •

Trước cửa Đông Hoa.
Trịnh Đôn đang định hỏi Tống Tề Dụ thì mấy cậu học sinh xúm lại

nói: “Hôm nay Tống huynh làm bài văn sách ra sao?”

Trịnh Đôn thấy bất tiện, bèn nói: “Tôi đi tìm Chương Mỹ.”
Tống Tề Dụ gật đầu: “Được, chúng ta chia nhau đi tìm.”
Trịnh Đôn bước đi, Tống Tề Dụ nói cười vui vẻ với mấy anh học sinh

Thái học, giọng anh rất nhẹ nhõm thậm chí phấn chấn. Trịnh Đôn bỗng cảm
thấy rất buồn.

Trịnh Đôn là con một trong gia đình, khi anh lên ba thì bà mẹ ốm qua

đời, không lâu sau đó cha anh lấy vợ kế, một phụ nữ tính tình hiền hòa,
nhưng rồi cũng không sinh con; tuy nhiên, vẫn là “dì ghẻ con chồng” nên
mối quan hệ với anh cũng nhàn nhạt bình thường. Cha anh là võ quan,
thường phải luân phiên đi miền biên ải miền tây bắc, để anh và mẹ kế ở
nhà.

Anh luôn cảm thấy mình đơn độc như đứa con côi. Cũng may, hơn ba

năm sau anh đi học lớp đồng ấu, cùng Tống Tề Dụ và Chương Mỹ trở
thành bạn thân cùng học cùng ở cùng chơi, cả ba luôn gắn bó không rời. Về
sau lại cùng lên học trường huyện, trường phủ và trường Thái học. Trịnh
Đôn trí lực chỉ bình thường, thân thiết với hai người bạn thông minh, nghe
họ đàm đạo kinh sử, anh cũng tiếp thu được nhiều điều bổ ích nên vẫn được
lên lớp thuận lợi.

Trong lòng Trịnh Đôn, Tống Tề Dụ và Chương Mỹ thậm chí nặng

đồng cân hơn cả cha mẹ.

Lúc này Tống Tề Dụ đang vui vẻ hết mình, còn Chương Mỹ thì không

rõ tung tích, anh rất hoang mang, lo lắng.

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.