MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 2 - Trang 126

Về sau anh trai Hầu Luân cũng học theo, luôn rêu rao hai chữ ấy để áp

chế cô. Thoạt đầu Hầu Cầm không hiểu hai chữ ấy, cô bèn hỏi mẹ. Mẹ cô
bảo: “Là con gái, thì nói cười, đi đứng, cử chỉ không được tùy tiện bừa
phứa, phải luôn yên tĩnh.” Cô hỏi: “Tại sao?” Bà trả lời: “Vì con là con
gái.”

Giải thích của bà mẹ giống như một giọt mực rơi vào đáy lòng cô, để lại

một vết đen không bao giờ gột đi được.

Cũng may, khi mẹ còn sống thì Hầu Cầm còn nhỏ tuổi, tuy không thể

chạy ra ngoài nhưng cũng được chơi đùa ở sân sau. Cha và anh cô rất ít khi
vào sân sau, nên cũng ít quản thúc trách mắng cô. Sân không rộng, mẹ cô
trồng nhiều cỏ hoa vui mắt, và còn có một cái ao nho nhỏ. Hầu Cầm đã
quen từ nhỏ không có bạn chơi cùng, nên cô chỉ biết chơi một mình, chơi
với hoa với lá, với bướm, ong và chim chóc bay đến… Nay nhớ lại những
ngày tháng ấy cũng rất đủ để cô lấy làm vui.

Sát nhà cô là nhà họ Đổng, sân sau nhà ấy trồng một khóm tường vi. Một

năm nọ, vào cuối xuân, tường vi nhà họ Đổng vươn cao hơn bức tường
ngăn và nở đầy hoa đỏ thắm. Sân sau nhà cô thì hoa đã tàn gần hết, cô rất
mê những bông hoa tường vi của nhà họ Đổng, tất nhiên chỉ có thể đứng
ngắm mà thôi.

Một buổi chiều, Hầu Cầm đang đứng ngắm tường vi thì trên ngọn bức

tường bỗng nhô ra khuôn mặt của một thiếu niên. Cậu trèo lên ngọn tường,
nhìn thấy Hầu Cầm, cậu ta cười tít và lè lưỡi trêu cô. Cậu ta là Đổng
Khiêm.

Đổng Khiêm thỉnh thoảng cũng chơi đùa với Hầu Luân, cô đã mấy lần

nhìn thấy cậu ta. Nhưng cha cô cấm cô đến gần các nam giới nên hai người
chỉ biết nhau chứ chưa từng trò chuyện.

“Cô thích những bông hoa này à?” Đổng Khiêm ngồi trên ngọn tường,

mỉm cười hỏi cô.

Hầu Cầm không dám nói nhưng gật đầu lia lịa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.