MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 2 - Trang 129

tìm một nhà có máu mặt mà làm dâu! Từ nay con đừng đưa Đổng Khiêm
đến nhà ta chơi nữa…”

Nghe đến đây, toàn thân cô như đông cứng, chân không bước nổi nữa.

Xưa nay cô chưa từng dám oán trách cha, lúc này đau xót và căm tức dâng
lên trong lòng, nhưng câu nói năm xưa của mẹ lại văng vẳng bên tai: “Vì
con là con gái!” Yếu đuối và bất lực hòa trong nước mắt rơi lã chã.

Sau đó hơn một năm trời cô không thấy bóng Đổng Khiêm đâu, cho đến

khi Hầu Luân và Đổng Khiêm cùng thi đỗ tiến sĩ, bảng vàng đã treo, thì
Đổng Khiêm mới đến chơi.

Hầu Cầm vốn đã tuyệt vọng, nhưng khi nghe thấy giọng Đổng Khiêm,

cõi lòng băng giá bỗng hóa mùa xuân, cô lại nhanh nhảu pha trà bưng ra.
Nhìn thấy cô, Đổng Khiêm mỉm cười và chăm chú nhìn cô nhưng cô không
dám cười đáp lại, chỉ kín đáo nhìn anh, và cảm thấy cõi lòng mình được
sưởi ấm lạ thường.

May sao hôm đó cha cô vắng nhà, Hầu Luân và Đổng Khiêm trò chuyện,

rồi họ tranh luận về câu thơ “Tằng kinh thương hải nan vi thủy” xuất xứ từ
đâu, Đổng Khiêm nói: Mạnh Tử, Hầu Luân không tin, bèn đi vào nhà trong
lấy sách ra để đối chứng. Lúc này Hầu Cầm đã rót hai chén trà bưng ra,
Đổng Khiêm nhân đó dúi vào tay Hầu Cầm một mẩu giấy, Hầu Cầm giật
mình nhưng cũng cầm luôn rồi chạy vào bếp, tay run run mở ra đọc. Chỉ có
mấy chữ: Ta chỉ muốn lấy muội.

Hầu Cầm ngây đờ, kinh ngạc. Cô chưa bao giờ dám khát vọng điều gì,

ngay hai chữ “tôi muốn” cũng hiếm khi nói ra. Nhưng mấy chữ của Đổng
Khiêm chính là sự chờ đợi duy nhất vẫn nằm ở đáy lòng, ngay trong mơ cô
cũng không dám mơ đến. Nay Đổng Khiêm đã thể hiện ra ngay trước mắt
cô…

Lúc này cô chỉ muốn khóc, khóc thật to, nhưng lại không dám, thôi đành

để cho nước mắt tuôn trào.

Hồi lâu sau, Hầu Cầm nghĩ đến điều này: Đổng Khiêm đã có lòng thì

mình cũng phải bộc lộ tâm tư với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.