MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 2 - Trang 14

Cổ Nhi Phong tuổi gần năm chục, người cao gầy, bên trong chiếc áo

xanh cũ kỹ là một thân hình xương xẩu, con người ông vẫn toát ra nét cứng
cỏi tinh tường. Nét cười của ông lúc này rạng rỡ chứ không gượng như lúc
sáng.

Trì Liễu Liễu đứng dậy, khẽ trách: “Sao nghĩa phụ không nằm nghỉ, lại

chạy đi đâu? Đã nói là đừng làm gì cả, con về con sẽ dọn dẹp, thế mà…”

Cổ Nhi Phong cười: “Ta đã khỏe rồi. Nhiều ngày nằm mãi cũng chán,

phải vận động tí chút chứ!”

“Lúc nãy bác ở đâu, sao con không thấy?”
“Ta ra ngoài đi dạo.”

Trì Liễu Liễu thấy Cổ Nhi Phong tuy cười nhưng vẫn có nét quan ngại,

chắc ông đã nhìn thấy lúc nãy cô bị Đổng Tu Chương đánh mắng.

Đúng thế, ông ngồi xuống, không cười nữa, ôn tồn nói: “A Liễu à,

chuyện kia không thể trách con và con cũng không có lỗi gì với họ cả. Từ
nay đừng nên tiếp xúc với ông Đổng triều phụng

[6]

nữa.”

Trì Liễu Liễu gượng cười, thở dài: “Ông lão đau khổ vì mất con trai, và

con cũng mắc nợ tình nghĩa với con trai ông ấy. Hôm đó nếu chàng không
bảo vệ con thì chàng sẽ không bị Tào Hỷ thù oán. À, bác Phong nói đúng:
gã Tào Hỷ đã được thả, sáng nay con nhìn thấy hắn.”

“Ta cũng nhìn thấy.”
Sau khi xảy ra vụ án không đầu, Trì Liễu Liễu, Cổ Nhi Phong và Tiêu

Dật Thủy đã nhiều lần tranh luận, Cổ Nhi Phong vẫn không tin rằng gã Tào
Hỷ là hung thủ, nên vừa rồi khuôn mặt ông có nét cười thoáng qua. Trì
Liễu Liễu vẫn nhận ra, bèn “thắc mắc” luôn: “Bác đừng vội đắc ý. Con đã
nhờ phán quan thiết diện vô tư điều tra vụ này rồi.”

“Là thầy cãi hạng nhất Triệu Bất Vưu à? Tốt quá! Nếu ông ấy ra tay thì

có lẽ vụ này sẽ được làm rõ.”

“Nếu ông ấy không khám phá ra thì con sẽ cố làm rõ. Con không tin gã

Tào Hỷ có thể mãi mãi che đậy được tội ác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.