MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 2 - Trang 190

Bà già lại nói: “Con, nhân nghĩa như thế là đủ rồi! Mẹ đã làm hại con.

Chờ nó khỏe lại, mẹ sẽ đi tìm một tụng sư nhờ viết đơn xin ly hôn, tống cổ
nó đi!”

Cô gái lại nói rất nhỏ không thể nghe thấy.

Bà già: “Cứ thế mà làm. Con còn trẻ, không kham nổi và cũng không

đáng để đeo bám mãi.”

“Bà ơi bà định tống cổ ai?” Giọng thằng bé.
“Tống cổ con lừa hư đốn! Nào, bà đưa cháu sang chơi nhà bà Uông!”

Nhà ngoài lại im bặt, chỉ thấy tiếng nồi niêu lạch cạch, tiếng dao thái

thức ăn…

Vừa nãy họ nói về mình à? Không! Nói về chồng cô ta.
Thảo nào, khi cô ta hỏi mình “đã khá hơn chưa” thì vẻ mặt hơi lãnh đạm,

hơi bực mình. Có lẽ chồng cô ta chẳng phải người hiền lành.

Hà Hoán bỗng sinh lòng trắc ẩn, tiếc cho họ, nhưng anh lập tức tự cười

mình: anh ta tốt xấu ra sao, việc gì đến ngươi? Ngươi nên nghĩ xem tại sao
ngươi lại nằm đây, tại sao họ lại coi ngươi là chồng? Người chồng kia là ai,
hiện đang ở đâu?

Hà Hoán suy nghĩ hơi chậm nhưng hành động thì hiếm khi chần chừ.
Ông nội thường dạy anh: khi làm việc, chớ hoang mang hấp tấp, cứ làm

rồi sẽ đến đích. Ông cụ làm quan suốt đời thanh liêm khoan hòa, lúc phú
quý không quên buổi hàn vi. Ông chỉ hối hận một điều: bởi cân nhắc nghĩ
suy nhiều quá nên dù làm đến tể tướng mà vẫn không có thành tựu lớn. Vì
thế ông dạy Hà Hoán: đáng quý ở chỗ quyết đoán, chớ quá lo lắng do dự.

Chậm và quyết đoán. Hà Hoán vẫn nhớ và gắng rèn luyện. Khi trưởng

thành, anh dần hiểu rõ, thực ra chậm mới có thể quyết đoán. Từ từ suy
nghĩ, thì sẽ nghĩ sâu và chu toàn; nghĩ sâu thì mới có được chính kiến thấu
đáo và đúng đắn; được thế rồi thì tất nhiên sẽ có được quyết đoán kiên
định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.