MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 2 - Trang 197

Thoạt đầu Hà Hoán mong chóng đến tối, thì nay tối đến trở thành sự giày

vò khốn khổ.

Mỗi khi A Từ cởi áo lên giường, anh cứ như kẻ mắc trọng tội phải chịu

hình phạt tàn khốc, người không dám cựa quậy, lòng như bị lửa thiêu, cực
kỳ khó chịu.

Mình không thể cứ thế này giấu nhẹm cô ấy mãi, mình sẽ nói để cô ấy

biết sự thật! Đêm đêm, anh đã ngàn lần nhắc nhở mình, nhưng đến khi trời
sáng, nhìn thấy thân thể trắng ngần của A Từ, anh lại mất hết lòng can đảm;
vừa không nỡ vừa không muốn, vừa sợ sẽ khiến cho A Từ sợ chết ngất.
Thế nhưng, rốt cuộc A Từ vẫn phát hiện ra.

Sau khoảng chục hôm thuốc men, tĩnh dưỡng, vết thương ở mặt và đầu

Hà Hoán dần khỏi hẳn. Dù sao thì A Từ thỉnh thoảng vẫn nhìn mặt anh,
thoạt đầu, ánh mắt cô hơi ngưng lại nhưng vẫn không có nét băn khoăn.
Rồi một hôm trời nắng, A Từ bưng chậu nước nóng vào, vò khăn mặt, cởi
khuy áo của anh ra, chắc định lau người cho anh. Anh bỗng nhớ ra chỗ
xương quai xanh của mình có một nốt ruồi, chắc Đinh Đán không thể cũng
có. Anh sợ quá co rúm người và lùi lại. A Từ hơi ngạc nhiên nhìn anh, anh
càng hoảng hốt, mặt bỗng đỏ lựng.

A Từ càng thêm kinh ngạc nhìn anh một chập, nhưng không cảm nhận ra

điều gì, cô lại cúi xuống vén vạt áo anh, anh không dám động đậy, đành
chấp nhận vậy. Nhưng rồi A Từ kêu lên kinh ngạc, người run run, đánh rơi
cái khăn mặt xuống ngực anh, tiếp đó cô lùi lại mấy bước nhìn anh chằm
chằm, sắc mặt đầy sợ hãi.

Hà Hoán bỗng thấy tim mình đông cứng, nhưng anh lập tức giải tỏa, lấy

hết can đảm, hắng giọng, rồi khẽ nói: “Tôi không phải chồng cô…”

A Từ, đôi mắt đầy kinh ngạc hoảng loạn nhìn khắp người anh hồi lâu, rồi

mới khẽ hỏi: “Vậy anh là ai?” Giọng cô run run.

“Tôi là Hà Hoán, hôm nọ bị chồng cô đánh ở Độc Lạc cương, rồi mạo

nhận danh phận của tôi…”

Ánh mắt A Từ lóe lên nét bi phẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.