MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 2 - Trang 198

“Tôi không cố ý lừa gạt cô. Hôm đó chồng cô đánh lén tôi từ phía sau,

tôi không nhìn thấy anh ta. Khi tỉnh lại thì thấy mình nằm ở nhà này. Rồi
tôi suy luận ra tất cả sự việc, vốn định nói ra nhưng mồm sưng không nói
được. Hai hôm nay đã có thể nói nhưng lại lo cô quá sợ hãi, nên chưa dám
nói…”

A Từ không ngớt run rẩy, nghe đến câu cuối cùng thì mắt cô trào lệ, cô

vội lau nước mắt, cúi đầu, rảo bước ra ngoài.

Hà Hoán nằm trên giường, sững sờ, nhìn ra cửa trống vắng. Anh không

biết mình đang hối hận, chán chường hay nhẹ nhõm.

Khi anh đang thấp thỏm suy nghĩ thì bà già vội vã bước vào, bà là Lam

thị mẹ chồng A Từ. Bà cũng từng vài lần vào buồng này nhưng chẳng nhìn
Hà Hoán lấy một lần.

Nhưng lúc này Lam thị mở to đôi mắt già nua, đầy kinh ngạc và phẫn nộ:

“Anh là ai?”

“Tại hạ… tên là Hà Hoán, học trò trường phủ.”
“Anh thật to gan! Học lắm quá, rồi biến thành kẻ tệ hại! Hóa rồ hay sao

mà dám đội lốt người khác trà trộn vào nhà này?”

“Xin bác tha tội cho, tại hạ hoàn toàn không có ý lừa gạt.”

“Thôi đi!” Một bãi nước bọt văng vào mặt Hà Hoán. Anh không dám

chùi. Ngón tay đầy nếp nhăn của Lam thị gí vào mũi anh. Bà lớn tiếng chửi
mắng: “Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn giả vờ ngô nghê cãi bừa? Ngươi định
thế nào nữa?”

“Tôi sẽ đi ngay…” Hà Hoán vội ngồi lên định xuống giường nhưng vết

thương ở chân chưa khỏi, đau điếng.

“Ngươi ăn không uống không của nhà này mà thói xấu vẫn hoàn xấu,

định cứ thế mà chuồn à?”

“Theo ý bác, thì tôi nên thế nào?” Hà Hoán đành chấm dứt ý định xuống

giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.