MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 2 - Trang 339

Lát sau Tào Hỷ cùng Đổng Khiêm trở ra sân sau. Đổng Khiêm rất đau

xót nhưng đã bình tĩnh trở lại. Lúc này Biện Nhi mới nhìn kỹ anh ta: vóc
người tầm thước, khuôn mặt khôi ngô, cân đối, trung hậu, chỉ hiềm hai dái
tai bấm lỗ thì hơi khó hiểu, sắc mặt Đổng Khiêm vẫn như trước, không mấy
thân thiện.

Biện Nhi biết nếu mình đánh bạo nói ra thì chưa chắc Đổng Khiêm đã

tin, cô bèn nhìn sang Diêu Hòa. Diêu Hòa hiểu ý, bèn bước lên nói: “Đổng
công tử! Tôi được phủ Khai Phong cử truy tìm hung thủ sát hại bác Đổng.
Bác Ngô Tứ nói trên cái bàn này vốn đặt một chậu cây nhưng đã biến mất.
Nó là cây gì vậy?”

Đổng Khiêm nhìn mặt bàn, ánh mắt đau buồn, hồi lâu sau mới nghẹn

ngào nói: “Cây mai, cha tôi đem từ quê miền nam lên đây. Dáng cây rất lạ
cứ như hình con rồng. Dưới gốc mai cha tôi còn trồng linh chi, chăm sóc
mấy năm trời mới thành hình rõ rệt. Ông muốn một dịp nào đó sẽ dâng
hoàng thượng, những mong tạo dựng tiền đồ cho tôi…”

Biện Nhi chỉ vào mảnh vải the đen vắt trên cái giá tre: “Nó dùng để làm

gì?”

“Cha tôi sợ người ngoài nhìn thấy nên dùng nó để che cây mai.”

“Tức là người ngoài không thể nhìn thấy?”
“Đúng!”
“Hàng xóm hay bạn hữu thì sao?”

Đổng Khiêm nghĩ một lúc rồi đáp: “Có một người bạn tôi nhìn thấy.”
“Ai?”
“Hầu Luân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.