vào. Harry sẽ không cho bọn chúng vào đâu, phải không Harry? - Người
này hỏi lại ông chủ quán.
- Đúng thế, anh ta nói đúng đấy thưa ngài. Tôi không chịu được những
kẻ kì dị. Tôi quyết không thể để cho chúng bước chân vào đây.
- Nhưng, nhưng... Đây là quán rượu Bull&Bush. Có đúng vậy không?
- Benton lắp bắp, đồng thời ngó nghiêng bốn phía. Chưa bao giờ anh gặp
khó khăn về ngôn từ như lúc này.
- Đúng vậy, thưa ngài. - Ông chủ quán Harry khẳng định. Lúc này
lông mày của ông ta nhíu lại, mắt nheo nheo đánh giá Benton.
- Nhưng...
- Xin lỗi, người anh em. - Jeph nói một cách thô lỗ. - Có lẽ ngài nhầm
chỗ rồi. Chắc chắn đó là một quán rượu khác.
Nói rồi, Jeph và ông chủ quán quay đầu đi nơi khác, không thèm để ý
tới Benton nữa. Còn với Benton, thái độ của hai người này có gì đó không
được tự nhiên. Benton rời quầy bar, bước ra cửa với tâm trạng hoang mang
tột độ, và anh luôn cảm thấy ánh mắt của hai người kia cứ dõi theo mình.
Lúc này, những lời ca cũ kĩ lại xuất hiện trong đầu anh:
“Hôm nay hắn lại không ở đó
Ôi, ta mong sao người hãy tránh xa ta...”
- Thưa ngài, hãy đợi một lát! - Chủ quán gọi với theo, ông ta bỗng
nhiên nhớ ra ý định của Benton khi đến đây. - Ngài còn ý định làm một li
chứ?
- Không! - Benton đáp một cách thô lỗ. Tiếp đó, do không kìm được
xúc động, Benton bồi thêm một câu. - Đợi lần sau khi hắn tới, ông cứ đem
cho hắn uống!
Hơn một tháng sau đó, bản thân Benton có những thay đổi to lớn. Đối
với bất cứ người nào quen biết Benton trước kia thì những thay đổi này là
rất đáng ngạc nhiên. Những điều to tát ta tạm chưa nói tới, phải kể đến đầu
tiên là anh đã hoàn toàn từ bỏ hai thói quen bất di bất dịch trước đây: Thứ
nhất, buổi sáng trên tàu tới văn phòng, anh không còn ngồi tĩnh lặng trong
toa xe của mình đọc báo nữa (vài năm trở lại đây anh luôn luôn làm như
vậy). Bây giờ, trong nửa giờ đồng hồ từ nhà tới văn phòng, anh đều đi đi lại