MẮT RỪNG - Trang 119

Philippa gặp may hơn anh trai, khi cô thì thầm từ trọng tâm của mình – từ

FABULONGOSHOOMAR VELISHLYWONDERPIPICAL – và tạo ra
được vài con chuồn chuồn lớn, vốn là một động vật ăn muỗi. Nhưng bằng
đó vẫn chưa đủ để làm hao hụt số lượng muỗi khổng lồ giờ đây đang bay lúc
nhúc quanh hai chiếc thuyền.

Ông Groanin hét lên lần nữa:
– Ui da! Làm gì đó đi, các quý ngài đầu to. Trước khi tất cả chúng ta bị

ăn tươi nuốt sống.

Cậu Nimrod hét lớn với ông Sicky:
– Tăng tốc đi.
Nhưng ông Sicky lại lắc lắc cái đầu nhỏ xíu của mình một cách vô vọng.

Vẫy tay đuổi lũ muỗi che kín tấm che mặt trên cái mũ áo teo nhỏ, ông cho
biết:

– Chúng ta đang đi với tốc độ tối đa rồi, ông trùm ạ. Động cơ chạy hết

tốc lực rồi đấy.

– Tôi sẽ sửa điều đó ngay đây.
Cậu Nimrod lầm bầm, rồi thầm thì từ trọng tâm của cậu –

QWERTYUIOP – cậu tăng gấp đôi mã lực của động cơ gắn ngoài cả hai
chiếc thuyền. Và việc đó cuối cùng đã giúp họ chạy thoát.

Mười lăm phút đi thuyền nữa thì họ đến cuối dòng sông, ông Sicky giật

bỏ phần mũ trùm đầu và sảng khoái thở phào. Ông nói:

– Xém chút nữa thì… Tôi cứ nghĩ chúng ta tiêu chắc rồi.
John hỏi ông:
– Ông cũng bị đốt à, ông Sicky?
– Bị đốt túi bụi ấy chứ.
Nói rồi ông Sicky kéo phần vạt trước của lớp áo bảo hộ xuống và chỉ cho

John thấy vài vết muỗi đốt sưng tấy trên vai ông.

John hỏi:
– Ông thấy ổn không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.