MẮT RỪNG - Trang 132

– Trừ khi cậu là con rùa.
Kèm với lời nhận xét đó là một tiếng cười độc địa và một thứ gì đó mang

bản chất tàn bạo của loài báo đốm trong suy nghĩ của John, vì xét đến cùng,
bạn không thể nào là một con báo mà không giống báo một chút. Ngay giây
tiếp theo, John cắn mạnh vào con rùa, vì loài báo đốm có cú táp mạnh nhất
trong cả họ nhà mèo - mạnh hơn cả loài hổ và sư tử - cặp hàm mạnh mẽ của
cậu dễ dàng đâm thủng lớp mai bảo vệ của con rùa và giết nó ngay lập tức.

Cậu Nimrod giữ lấy nửa thân sau của con rùa, và hai con báo đốm xé con

vật tội nghiệp đó ra làm đôi trước khi nhanh chóng xơi tái nó. Liếm phần thịt
của mình, John thú nhận:

– Cháu từng nuôi một con rùa khi nhỏ. Nhưng cháu chưa bao giờ thích

nó lắm. Lúc nào nó cũng cắn cháu.

Cậu Nimrod nhận xét:
– Cậu nghĩ cháu là người vừa có được cú cắn cuối cùng.
Rồi cậu sục mõm vào mớ mai rùa vỡ nát để tìm kiếm những miếng thịt

cuối cùng. Về sau cậu sẽ ói ra những gì cậu không tiêu hóa được. Xong
xuôi, cậu Nimrod nói:

– Giờ thì, chúng ta đi tiếp được chưa? Khi trời vẫn còn tối và chúng ta

vẫn còn có lợi thế nhìn thấy trong bóng tối. Cậu không tài nào nhớ được lần
cuối cậu hài lòng với việc có được một thị lực hoàn hảo như thế này là khi
nào. Cậu thật sự nên làm cho mình một cặp kính tốt hơn một khi trở lại làm
người.

Họ chỉ vừa định di chuyển đi chỗ khác thì một âm thanh có nhịp điệu

vang lên trong bầu không khí ẩm thấp của khu rừng.

John thắc mắc:
– Cái gì vậy?
– Nghe như một tiếng trống.
– Cậu có nghĩ đó là những tay săn đầu người mà ông Sicky nhắc đến

không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.