MẮT RỪNG - Trang 144

Ông Sicky hét lên:
– Đừng đụng vào con ếch đó. Đó là một con ếch phi tiêu vàng cực độc.
Ôm chặt ngón tay vào lòng ngực, ông Groanin lắp bắp hỏi lại:
– Con gì cơ?
Ông Muddy cho biết:
– Đây có thể coi như sinh vật độc nhất trên thế giới.
Zadie nghi ngờ hỏi:
– Cái con vật nhỏ xíu này ấy à?
Ông Sicky khẳng định:
– Làn da của con ếch nhỏ xíu này chứa đủ nọc độc để giết chết mười

người. Thức ăn của loài ếch này là những con côn trùng gặm nhấm những
loài thực vật cực kỳ độc hại của rừng rậm. Thổ dân Nam Mỹ đã chà mũi tên
và phi tiêu thổi của họ lên da của loài ếch này để chúng có tác dụng nhanh
hơn. Chết chóc hơn.

Ông Sicky châm một điếu thuốc và đưa nó lại gần con ếch nhỏ xíu. Có vẻ

căm ghét sức nóng và khói thuốc, con ếch vọt vào một bụi rậm gần đó.

Ông Groanin lo lắng nhìn ông Vodyannoy và hỏi:
– Khỉ thật. Anh ấy chết rồi hả?
Cúi gần vào ông Vodyannoy, Philippa nói:
– Ông ấy chưa chết. Khá bệnh, cháu nghĩ vậy, nhưng vẫn còn sống.
Mắt nhắm nghiền, ông Vodyannoy thầm thì nói điều gì đó. Ông Sicky

nhắc:

– Đừng chạm vào anh ấy. Tốt nhất không nên. Có thể vẫn còn ít nọc độc

dính trên da anh ấy. Chờ mưa rửa sạch nó đã.

Thật cẩn trọng, ông Sicky nhấc cái áo sơ mi của vị djinn lớn tuổi lên để

nước mưa xả xuống bộ ngực trần của ông.

Người ông Vodyannoy run lên thấy rõ. Ông Sicky nhận xét:
– Anh ấy sốt khá cao đó. Nếu là người, anh ấy chết chắc. Nhưng vì là

djinn nên có lẽ anh ấy sẽ sống. Nhưng vẫn cần thuốc men.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.