MẮT RỪNG - Trang 153

Suy nghĩ của cậu Nimrod chỉ yếu ớt như một tiếng thì thầm:
– Ổn. Cậu nghĩ vậy. Cháu thì sao?
John thú nhận:
– Mệt. Mệt đứ đừ.
– Cậu cũng vậy.
Khập khiễng đi đến nơi John đang nằm duỗi người, cậu Nimrod bắt đầu

liếm một trong những vết xước lớn ở một bên sườn đứa cháu trai.

Nhìn cái xác khổng lồ của con anaconda, John có một cảm giác gì đó gần

như là tiếc nuối. Cậu nhận xét:

– Thật là một sinh vật ấn tượng. Cháu thấy hơi tiếc cho nó.
Cậu Nimrod khuyên nhủ:
– Đừng tự trách mình. Muốn trách, hãy trách kẻ đã đặt nó ở đây với ý

định giết chết một trong chúng ta. Và tin cậu đi, nếu có cơ hội, nó chắc chắn
sẽ làm thế.

– Không biết vị của nó như thế nào nhỉ.
Cậu Nimrod thở dài:
– Con báo trong cháu vừa lên tiếng đó, John. Cháu có muốn nếm thử

không?

– Không hẳn. Giờ cháu mệt đến nỗi chẳng muốn hé mồm. Có lẽ cháu sẽ

chẳng bao giờ muốn ăn gì nữa. Cháu chỉ muốn ngủ.

– Chúng ta không có thời gian để ăn hay ngủ gì đâu. Chúng ta nên quay

về. Chúng ta đã làm xong điều chúng ta muốn làm khi rời đi rồi.

John gầm gừ một cách bực bội:
– Ngay bây giờ hả cậu? Chúng ta không thể nghỉ ở đây một lát sao?
– Những người khác sẽ lo lắng cho chúng ta. Chẳng bao lâu nữa họ thể

nào cũng sẽ lo lắng. Cháu muốn họ lo lắng sao, John?

– Cháu quá mệt để quan tâm đến bất cứ điều gì. Cháu chỉ muốn ngủ.
– Thôi nào. Chúng ta có thể đi chậm. Dầm mình một lát trong dòng sông

mát lạnh trên đường về sẽ giúp cháu cảm thấy khỏe khoắn hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.