MẮT RỪNG - Trang 155

trắng hếu giờ đây đã tiến lại gần hơn, và cái miệng cười nhe răng đỏ sậm
sơn trên đó dường như đang gạt bỏ tất cả sự chống cự trước đó của John.
Đằng sau mặt nạ là một tiếng cười lớn đầy mỉa mai. John nhắm mắt lại, rồi
tất cả mọi thứ trở nên tối đen và im lặng.

* * *

Khi John tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang chổng vó lên trời, bốn chân bị

cột chặt vào một khúc gỗ và bị khiêng như khiêng lợn qua rừng bởi hai thổ
dân Nam Mỹ. Và cậu đủ thông minh để tiếp tục giả chết, không mấy khó
khăn vì đầu cậu hiện đã quá đau, không muốn bị cây gậy kia đập lần nữa. Vì
thế mà cậu buông lỏng cái đuôi dài cùng cái đầu của cậu, rồi bắt đầu lên kế
hoạch tiếp theo nên làm gì. Họ có nghĩ họ đã giết cậu không? Và nếu có, vậy
có nghĩa họ đã giết cậu Nimrod? Thật khó để hiểu hết mọi chuyện đang diễn
ra khi tầm nhìn của cậu đang bị lộn ngược và thứ tiếng người ta đang nói là
một thứ ngôn ngữ cậu chưa bao giờ nghe thấy trước đây. Nhưng chí ít mưa
đã tạnh.

Khi họ đến ngôi làng của bọn thổ dân, John nghĩ ra được bước đi tiếp

theo. Và để linh hồn djinn của cậu trượt ra khỏi cơ thể con báo đốm, cậu
bồng bềnh bay đi trong vô hình sang một bên đường và bắt đầu xem xét tình
hình của họ. Con báo đốm chứa cậu Nimrod bị trói nghiến tương tự trên cái
cột đằng sau, người bất động. Trườn vào trong cơ thể của con báo thứ hai,
John nhẹ cả người khi tìm thấy cậu của mình, còn sống nhưng bất tỉnh nhân
sự. John thật sự thấy nhẹ nhõm rất nhiều vì suy nghĩ đầu tiên của cậu khi
thấy con báo là cậu Nimrod đã chết.

Nhận ra giờ cậu không thể làm gì khác cho cậu Nimrod, John đành nhấc

hồn ra khỏi con báo, sau khi đã cẩn thận ghi nhớ vị trí của ngôi làng, linh
hồn cậu bắt đầu theo đường cũ quay lại nơi hai cậu cháu bị bắt. Từ đây, John
nhanh chóng tìm đường trở về chỗ cái cây mà cậu Nimrod cất cây đèn du
lịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.