MẮT RỪNG - Trang 156

Giây phút John nắm lại quyền kiểm soát những nguyên tử của cơ thể cậu,

cậu tự hóa thể chính mình, cây đèn của cậu Nimrod giờ đây đã nằm an toàn
trên tay cậu, cậu quay lại khu trại để tìm kiếm sự giúp đỡ, rồi sẽ triển khai
một kế hoạch giải cứu. Ông Vodyannoy chắc hẳn sẽ biết chính xác nên làm
gì, và ông Sicky sẽ biết những thổ dân đó là ai.

* * *

Con chó Hector của ông Muddy lủi ra khỏi cái bụi cây ẩn núp của nó và,

với những tiếng rên ư ử tội nghiệp, nó chạy đến cạnh John và liếm tay cậu.
Hoàn toàn không có bóng dáng của Philippa và những người khác. Những
cái túi đồ vẫn còn nguyên tại đây nhưng đống lửa trại đã lạnh tanh, và trên
những cái lều cũng không có dấu vết bị tấn công bởi động vật hoang dã.
Không có vết máu, cũng như không có bất cứ dấu hiệu nào khác của một
cuộc tấn công.

Trìu mến xoa xoa lỗ tai của con chó, John hỏi nó:
– Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy, nhóc?
Con Hector xoay đầu nhìn quanh và sủa mấy tiếng.
– Lần này là gì vậy? Một con lười khổng lồ? Hay là một con cá sấu

khổng lồ?

Và rồi cậu thấy chúng.
Bên trong một cái mộ nông được che phủ bằng lá và cành cây, như thể ai

đó đã phải vội vã chôn cất chúng, là ba bức tượng thổ dân. Phát hiện đầu
tiên của John là chúng nhìn khác và hung tợn hơn nhiều so với những thổ
dân đã bắt hai cậu cháu; rồi cậu nhận ra nhiều khả năng những bức tượng
này chính là tác phẩm của cái hình xăm trên bụng ông Sicky. John nghĩ ông
Sicky chắc hẳn đã cố bảo vệ những người khác trước một cuộc tấn công.
Câu hỏi là, liệu ông Sicky có đủ sức đẩy lùi những kẻ tấn công hay không?
Và nếu có, vậy những người khác hiện đang ở đâu?

John hỏi con Hector:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.