MẮT RỪNG - Trang 162

John trầm trồ:
– Tuyệt.
Chặc lưỡi lớn tiếng, cậu Nimrod lắc đầu bảo:
– Không, chẳng tuyệt tí nào. Xấu hổ chết được. Cậu ghét bị người khác

nhầm lẫn là một vị thần nào đó. Dĩ nhiên, đây là một chuyện khó có thể
tránh được khi chúng ta buộc phải hóa thể giữa ban ngày ban mặt. Ý cậu là,
với họ, chúng ta là thứ gần giống thần nhất mà họ từng thấy.

John nói:
– Cháu xin lỗi về điều đó. Chỉ là khi đó, dường như chẳng còn thời gian

để mà khéo léo.

– Cháu không cần phải xin lỗi đâu, con trai. Chuyện bất đắc dĩ mà.

Chuyện như thế vẫn hay xảy ra. Nhưng dù sao, chúng ta tốt nhất nên rời
khỏi đây trước khi mọi chuyện trở nên thật sự nghiêm trọng. Lễ vật, cúng tế
hay một thứ gì đó tương tự. Lạy trời họ đừng nổi hứng bắt đầu một tôn giáo
mới. Chúng ta đã có quá đủ tôn giáo rồi.

Khi nói những điều đó, cậu Nimrod đã quay lưng đi vào trong rừng. John

gọi lại:

– Khoan đã. Còn con báo thì sao? Chúng ta không thể bỏ nó lại ở đây để

bị giết như người anh em tội nghiệp của nó.

– Không, cháu nói đúng. Chúng ta không thể làm thế sau tất cả những gì

nó đã làm cho chúng ta.

Rồi cậu Nimrod vội vẫy tay với John và giục:
– Làm đi, con trai. Cháu có sức mạnh mà.
John gật đầu và, thầm thì từ trọng tâm của cậu, từ ABECEDARIAN, cậu

làm cái lồng giam giữ con báo biến mất giữa một làn khói tím. Khó lòng tin
nổi vận may của nó, con báo đốm phi nước đại vào rừng, không một lần
quay đầu nhìn những thổ dân giờ đang nằm phủ phục trên mặt đất và kêu
gào ầm ĩ.

Cậu Nimrod thắc mắc:
– Sao lại là khói tím?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.