MẮT RỪNG - Trang 163

John trả lời:
– Vì cháu vẫn nghĩ họ cần được dạy cho một bài học.
Lắc đầu với vẻ mặt không đồng ý, cậu Nimrod bảo:
– Cậu đã nói với cháu người Prozuanaci không xấu đến mức đó mà.
Rồi cậu quay gót bước đi. John chạy theo cậu, con Hector bám theo sát

gót. John thông báo:

– Nhân tiện cháu có một tin tức cực kỳ quan trọng, cực kỳ đáng lo để nói

cho cậu biết. Philippa, ông Groanin, ông Vodyannoy và những người khác.
Họ đã biến mất. Mất tích không dấu vết. Nếu vừa rồi đúng là người
Prozuanaci thì cháu nghĩ, có lẽ họ đã bị bắt bởi bộ tộc thổ dân khác. Cháu đã
tìm thấy ba bức tượng thổ dân ở gần trại của chúng ta. Chúng bị lá cây che
phủ. Cháu đoán là, ông Sicky đã cho họ thấy cái hình xăm trên bụng. Cái
hình xăm có thể biến bất cứ sinh vật sống nào nhìn vào nó thành đá ấy?
Giống nữ thần rắn Medusa? Và đồng bọn của họ đã cố chôn lấp họ tại chỗ vì
quá nặng nên không thể khiêng về nhà.

Cậu Nimrod nói, chân bước nhanh hơn:
– Vậy à? Nghe không hay chút nào.
John khẩn cấp nói tiếp:
– Và đó chỉ là một nửa của vấn đề. Cháu cũng cần nói với cậu về Zadie.

Nó là kẻ phản bội. Nó chính là kẻ tạo ra những con vật kích cỡ khổng lồ đó.

Cậu Nimrod hỏi:
– Cháu chắc chứ?
John kể cho cậu Nimrod nghe về bức thư mà cậu đã tìm thấy trên chân

con dơi của Zadie, rồi nói thêm:

– Và cậu sẽ không bao giờ đoán được bức thư đó gửi đến từ ai đâu. Virgil

McCreeby.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.