MẮT RỪNG - Trang 193

– Vậy à? Có lẽ đây là một dấu hiệu khác cho thấy con bé đang bị thôi

miên.

– Cậu định nói gì với gã? Với McCreeby ấy?
– Chỉ là, tất cả chúng ta đều đã chết, ngoại trừ Zadie. Điều này sẽ khiến

gã trở nên tự tin quá mức. Và bảo gã nói cho Zadie biết chính xác gã đang ở
đâu để con bé biết đường đến tìm.

John nhe răng cười và, trong khi cậu Nimrod viết thư, cậu cố không nghĩ

đến việc em gái cậu cùng ông Groanin, ông Sicky và ông Muddy – và nhiều
khả năng là cả Zadie – đang nằm trong tay thổ dân Xuanaci. Để lên tinh
thần, cậu bắt đầu huýt sáo, giai điệu giống giai điệu quyến rũ mà cậu đã
nghe được vài phút trước.

Vẫn tiếp tục viết thư, cậu Nimrod lên tiếng với sự không hài lòng trong

giọng nói:

– Cậu bạn đồng hành yêu dấu, anh Sicky không nói gì với cháu sao?

Cháu không bao giờ, không bao giờ được huýt sáo trong một khu rừng mưa.
Tương truyền rằng nếu cháu bắt chước huýt sáo theo giai điệu của el Tunchi,
hắn sẽ xuất hiện và đùa giỡn với cháu theo cách kinh khủng nhất cháu có thể
tượng tượng.

John nuốt nước bọt:
– El Tunchi là ai? Hay là cái gì?
– Một linh hồn gác rừng. Một linh hồn tinh quái. Như một yêu tinh, kiểu

kiểu thế. Chỉ có điều, xấu xa hơn rất, rất nhiều. Hoặc ít nhất cậu nghe nói
vậy. Cẩn thận vẫn hơn, John ạ. Được không?

Cậu Nimrod ngước mặt nhìn lên.
– John?
Nhưng John đã biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.