MẮT RỪNG - Trang 202

Hiện tại, họ đang ở một hang động khác cạnh một con suối chảy nhỏ giọt

với phần lòng chảo được khảm đầy thủy tinh vàng lấp lánh như trứng tráng
– cùng một loại thủy tinh vàng bao phủ vách hang và mặt đất. Nước trong
lòng chảo thủy tinh đó nong nóng. Nóng như một tách cà phê. Nhưng không
đủ nóng để trả lại sức mạnh djinn cho Philippa. Vì vậy, họ chỉ uống vài
ngụm nước mà không bị gì, rồi băng qua một rìa đá hẹp nối liền với lối rời
động duy nhất, rồi cố thu người lách qua một hành lang u ám dẫn vào những
chỗ sâu bí mật của hệ thống hang động.

Trong bằng đó thời gian, làn gió phả vào mặt họ dần mạnh hơn, khiến

niềm tin cả nhóm đang đi đúng hướng ngày càng gia tăng. Cuối cùng, họ
đến trước một cái hố tròn há hốc miệng có đường kính khoảng mười lăm
mét, từ đó, một luồng khí lưu huỳnh nóng dữ tợn thổi phụt lên từ sâu thẳm
trong lòng trái đất, xuyên qua một kẽ núi cao vút để đến với một điểm sáng
mờ mờ ở cách đầu họ khá xa. Trực giác cho Philippa biết miệng hố này
chính là nơi mà nhiều thế kỷ trước, Manco Capac và bảy anh chị djinn của
ông đã trồi lên từ thế giới nhân tạo của djinn để thống trị người Inca. Nhưng
không có cách nào để băng qua cái hố. Và có vẻ như họ không còn lựa chọn
nào khác ngoài việc quay ngược lại lối đi ban đầu.

Ông Groanin thở dài:
– Cơn gió của cháu phát ra từ đây đây. Và từ đây không có đường dẫn đi

đâu cả. Ta đoán chúng ta phải quay lại thôi.

Rồi ông mỉm cười trấn an Philippa:
– Không phải lỗi của cháu, quý cô ạ. Ta nói, không phải lỗi của cháu. Tất

cả chúng ta đều nghĩ đây là lối ra. Đúng không, anh Muddy?

Ông Muddy gật đầu:
– Ừ, chúng ta đều nghĩ vậy.
Philippa ủ rũ:
– Zadie đã đúng. Mấy tiếng rồi, chúng ta toàn đi xuống mấy cái hang

động và lối đi này.

Ngước nhìn điểm sáng trên đầu họ ở ngay đỉnh của khe núi, cô nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.