MẮT RỪNG - Trang 243

Lờ đi cơn nổi da gà của mình, John nhặt con dao lên, tiến đến gần hơn, gõ

gõ cánh cửa với phần lưỡi dao sắc bén và hỏi:

– Hello, có ai ở đó không?
Cánh cửa ngừng nhúc nhích trong giây lát, như thể người ở bên kia cánh

cửa đã nghe thấy tiếng cậu. Cậu nghĩ thầm rằng điều này cũng giống như
trong phim kinh dị: cách mà một vật thể trở lại bình thường khi nó ngừng
dịch chuyển chẳng vì lý do gì.

Lại bước đến gần hơn, rốt cuộc cậu cúi đầu và tai về phía mảng vàng lóe

sáng trên cửa mà cậu Nimrod đã làm lộ ra trước. Cậu hỏi lại:

– Có ai ở đó không? Chuyện là, cánh cửa này không thể mở ra vì mặt bên

này có một cái nút thắt to đùng khóa lại chốt. Nên có cố mở nó ra cũng là vô
ích thôi. Hiểu chưa?

Cánh cửa lại rục rịch bên trong cái khung đá của nó, lần này rõ ràng hơn

nhiều. Rồi có tiếng ai đó đập mạnh vào cửa, khiến cậu sợ đến nỗi tim cậu
nhảy dựng trong lồng ngực như một chú cún con kích động và phải lùi lại
vài bước.

Ôm ngực, cậu nói:
– Ối.
Nhưng rồi cậu nghe thấy một giọng nói khác. Một giọng nói đến từ xa

xăm. Như thể từ một thế giới vô hình bị mất tích khác. Đó là một giọng nói
mà cậu chắc chắn mình nhận ra. Giọng nói thuộc về ông Groanin, và nghe
như thể ông đang gặp rắc rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.