MẮT RỪNG - Trang 246

– Nhưng tại sao, John, tại sao? Cậu nhớ là cậu đã nói rõ chúng ta nên để

yên cho cái nút thắt đó. Để ngăn Virgil McCreeby đi qua cánh cửa này.

Vội không kịp thở, John giải thích:
– Đúng, nhưng đó là trước đó.
– Trước cái gì?
John cho biết:
– Trước khi cháu thấy cánh cửa chuyển động. Và trước khi cháu nghe

tiếng ông Groanin. Ông ấy đang ở phía bên kia cánh cửa, và giọng ông ấy
nghe như thể đang gặp rắc rối.

– Cái gì?
Vội vã bước đến cạnh Mắt Rừng, cậu Nimrod áp tai vào cửa và cẩn thận

nghe ngóng. Quả thật, dù nghe có vẻ xa xôi, mơ hồ, nhưng cậu vẫn nghe
được tiếng kêu của viên quản gia nhà cậu.

– Đèn ơn, cháu nói đúng. Đây. Giúp cậu kéo cái chốt này.
Bản năng nhận ra tầm quan trọng của sợi dây bện bằng tóc, John quấn nó

quanh hông, như một cái thắt lưng.

Sau vài thế kỷ bất động, cần trục hai quai móc của cái chốt cửa bằng vàng

xoay mình nặng nề trong lỗ trục và, vì được gài chặt, thậm chí càng khó rút
ra hơn. Dồn hết sức kéo cái chốt ra, John hỏi:

– Cậu không giận à? Vì cháu đã gỡ cái nút thắt ấy? Vì chúng ta đang mở

cánh cửa này?

Hừ nhẹ vì gắng sức, cậu Nimrod trả lời:
– Với việc anh Groanin ở bên kia cánh cửa, câu hỏi đó trở nên quá trừu

tượng và không còn quan trọng nữa. Hy vọng những người khác đã thoát
khỏi tay người Xuanaci và đang ở cạnh anh ấy.

Cuối cùng cái chốt cũng chuyển động và cánh cửa được giải phóng, dù nó

vẫn chưa mở ra.

Cậu Nimrod ra lệnh cho John:
– Đứng xa ra. Chúng ta vẫn chưa biết bên kia có gì. Nếu anh Groanin

đang gặp nguy hiểm, chúng ta cũng có thể gặp nguy hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.