MẮT RỪNG - Trang 247

Khi cánh cửa bị cậu Nimrod kéo ra ken két, John lùi lại một bước. Với tất

cả sự hì hục nãy giờ, sợi dây quanh hông cậu đang bị lỏng ra, khiến John
cảm thấy có phần mỉa mai khi nghĩ đến việc nó từng buộc cứng như thế nào
khi còn là một nút thắt. Lúc cậu tạm gỡ nó ra để buộc lại cho chắc, John
chợt chú ý đến những đốm màu ở mặt trong của sợi dây và nhận ra cậu đã
trông thấy cùng một thứ tự sắp xếp đốm màu như thế ở đâu đó trước đây.
Nhưng hiện tại cậu không có thời gian để nghĩ về điều đó. Cảnh cửa đã mở.
Và ở phía bên kia, cậu có thể thấy …không gì cả. Chỉ một hố đen rỗng
tuếch. Cậu nghĩ điều này thật quái lạ. Ngay cả cậu Nimrod cũng có vẻ sửng
sốt.

Cậu Nimrod nhận xét:
– Lạ thật.
John thắc mắc:
– Nhưng ông Groanin đâu rồi nhỉ?
Nắm lấy tay đứa cháu trai để ngăn nó bước qua cánh cửa, cậu Nimrod

bảo:

– Chờ một chút. Có gì chuyển động trong đó kìa.
Bên trong khung cửa của Mắt Rừng, một không gian méo mó quanh co kỳ

lạ đang hình thành, như thể bản thân ánh sáng đang bị bẻ cong. Rồi, ở phía
bên kia của cánh cửa, như một bộ phim cổ nhấp nháy bật lên, một căn phòng
lớn bằng đá xuất hiện. Căn phòng nhìn có vẻ rất lâu đời này chất đầy - hàng
trăm, hoặc có thể đến hàng ngàn - món đồ bằng vàng, nhưng lại hoàn toàn
không có bóng dáng của ông Groanin và những người khác.

Nhưng có một điều gì đó không thực về căn phòng này cùng những báu

vật lấp lánh khó tin của nó. Như thể nó không thật sự tồn tại.

John hỏi:
– Chúng ta đang nhìn thấy cái gì vậy?
Cậu Nimrod trả lời:
– Đây là một ảo ảnh. Một thứ mà chắc hẳn những thầy tu Inca cổ đại

chuẩn bị riêng cho con mắt tham lam của những kẻ xâm lược. Chỉ có điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.