MẮT RỪNG - Trang 249

– Họ sẽ ổn chứ? Ý cháu là, nhìn họ hơi kỳ kỳ. Người cứ duỗi cả ra. Như

mì spaghetti ấy.

Cậu Nimrod cho biết:
– Họ có lẽ cần vài phút để qua đến nơi. Cậu nghĩ cái này vốn được thiết

kế để làm lối vào, chứ không phải lối ra. Nhưng không sao. Họ sẽ ổn thôi.
Chừng nào chúng ta còn kiên nhẫn.

– Ý cậu là, cái này đi vào nhanh hơn đi ra?
– Chính xác. Ngay khi họ bước ra, chúng ta phải đóng cửa lại. Nếu

không, chúng ta cũng sẽ trở thành mục tiêu của những người Inca có vẻ
đang đuổi theo họ đó. John quan sát:

– Có vẻ như Zadie không ở cùng họ.
Cậu Nimrod thừa nhận:
– Bản thân cậu cũng đang thắc mắc về điều đó đây.
Ông Groanin, ông Muddy và ông Sicky vẫn đang kéo Philippa qua cánh

cửa, nhưng với một tốc độ rất chậm, như thể họ đang băng qua đất sét. Rồi
một mũi tên xuất hiện trong bầu không khí ngay trên đầu John. Đó là một
mũi tên bất thường vì nó di chuyển với vận tốc không đến nửa dặm một giờ.
Và, vì đã được cậu Nimrod cảnh báo trước, John dễ dàng giơ tay lên chụp
lấy nó.

Cậu Nimrod nhận xét:
– Cái này thật giống một mệnh đề mâu thuẫn của Zeno.
– Zeno gì cơ?
Cậu Nimrod mỉm cười:
– Đừng để ý đến chuyện đó. Trong khi chờ đợi, cháu có thể kể cho cậu

biết cháu đã gỡ cái nút như thế nào không? Cậu không ngại nói cho cháu
biết, cậu khá bị ấn tượng đó. Cậu biết bản thân cậu không thể làm được điều
đó.

John kể cho cậu Nimrod. Nhưng vì John không nhớ gì về việc ở bên trong

cây lupuna, cậu bỏ lỡ chi tiết đó, khiến cậu Nimrod dường như càng bị ấn
tượng hơn về thành tựu của cậu cháu trai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.