MẮT RỪNG - Trang 251

– Khi cậu đang ngồi suy nghĩ trong lều ấy. Cháu đã ngồi đọc cuốn sạch

về khipu đó, và có lẽ đã ngủ gục. Cháu e là, mấy cuốn sách luôn có hiệu ứng
đó với cháu.

Cậu Nimrod chặt lưỡi lớn rồi nói:
– Và chính xác cháu đã ngồi ở đâu?
Chỉ tay về phía một trong những cây lupuna cao lớn, John trả lời:
– Ở đằng kia ạ.
– Ý cháu là, cháu đã ngồi tựa vào một trong những cái cây đó?
– Vâng ạ.
Cậu Nimrod gật gù:
– Thể nào. Chắc hẳn cháu đã được linh hồn của cây lupuna truyền cho

vài điều.

John hỏi lại, giọng có phần thất vọng:
– Ý cậu là, không phải cháu tự mình nghĩ ra cách gỡ nút thắt hả?
– Cậu e là không. Nhưng không có gì phải xấu hổ về điều đó cả. Xét đến

cùng, cháu đã biết được điều cần biết mà. Yên tâm đi, cậu sẽ không tiết lộ bí
mật của cháu đâu.

Rồi đưa mắt nhìn lại cánh cửa, cậu Nimrod bảo:
– Rốt cuộc cũng xong. Cậu nghĩ chúng ta chuẩn bị đóng Mắt Rừng lại là

vừa.

Ngay giây tiếp theo, cậu sập cánh cửa lại trước mặt vị vua Inca đang từ từ

tiến đến, và John thình lình hiểu được ý của cậu Nimrod khi bảo đóng Mắt
Rừng. Nhặt một khúc gỗ lên và dùng nó để khóa tạm chốt cửa, cậu Nimrod
nói:

– Cái này sẽ ngăn họ được một lát.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, ông Groanin, ông Sicky và ông Muddy thình

lình sống lại, như thể một cái công tắc ở đâu đó đã được gạt lên để trả họ về
lại tốc độ sống bình thường.

Đưa tay xoa gáy và khẽ rùng mình, ông Groanin rên rỉ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.