MẮT RỪNG - Trang 293

Suy nghĩ chút, John bật cười:
– Cháu nghĩ cậu đang nói gần đúng theo nghĩa đen ấy.
Cậu Nimrod chau màu khó hiểu:
– Ý cháu là gì?
– Ý cháu là, cậu nên nhìn thấy bản mặt của cậu ấy khi cháu bỏ những hạt

lệ mặt trời vào tay cậu ấy. Rất là kỳ lạ, nhưng mấy cái đĩa vàng đó khá nóng.
Ờ, chí ít là một trong mấy cái đĩa ấy khá nóng.

Sự im lặng kéo dài trong khi cậu Nimrod uống tách trà của mình. Và rồi,

gần như thể những điều John vừa nói đến giờ mới lọt được vào tai cậu, cậu
Nimrod hỏi lại:

– John, cháu vừa nói gì? Về những hạt lệ mặt trời ấy?
– Một cái khá nóng.
– Nóng? Nóng như thế nào?
John nhún vai bảo:
– Cháu không biết. Nóng. Không nóng bỏng như thể đang bốc cháy

khiến cậu phải làm rớt nó. Nhưng quá nóng để áp vào da quá lâu. Không
nóng như thể nó đã bị đốt trong lửa. Nhưng nóng như thể nó đã nằm phơi
nắng lúc giữa trưa. Hay nằm trên một lò sưởi. Nóng kiểu đó đó.

Cậu Nimrod ngước mặt nhìn vòm cây rậm rạp trên đầu, chỉ có một ít ánh

nắng mặt trời xuyên qua nổi đám lá trên đó, rồi quay sang nhìn cái ba lô của
John. Cậu lớn tiếng tự hỏi:

– Tại sao chỉ một cái đĩa nóng lên? Cả ba cái cùng nằm trong ba lô của

cháu mà.

John gật đầu:
– Đúng vậy. Ý cháu là, bản thân cháu cũng thấy điều đó hơi kỳ kỳ.

Nhưng vào lúc đó, đầu óc cháu còn quá nhiều thứ phải suy nghĩ. Cháu chỉ
mới nhớ ra chuyện đó thôi. Việc với McCreeby và Dybbuk, việc với cha
cháu, việc của nhỏ phù thủy Zadie cùng tất cả những chuyện khác, chúng
làm cháu quên bẵng đi chuyện đó.

Đứng dậy, cậu Nimrod đi kiểm tra cái ba lô của John.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.