MẮT RỪNG - Trang 308

– Dĩ nhiên ta vừa nói. Chúng ta được ra lệnh đến giúp người Xuanaci.

Bởi chủ nhân trẻ tuổi.

Tất cả những vị vua Inca giờ đây đã chằm chằm nhìn ông Sicky, như thể

chờ đợi câu trả lời của ông.

– Ý ngài là, cậu bé đó? John?
– Đúng. John. Chúng ta đã quay lại từ hana-paca, thượng giới, nơi có

đầy thức ăn và sự ấm áp. Chúng ta đã quay lại để đuổi kẻ thù của chúng ta
về okho-paca, vùng đất của cái lạnh bất tận. Vị chúa tể trẻ tuổi, con trai của
thần mặt trời, đã ra lệnh và chúng ta tuân phục. Giờ thì đồ phân lạc đà, hãy
nói cho chúng ta biết bên nào là người Xuanaci!

Ông Sicky không thích bị mô tả là phân lạc đà cho lắm, đặc biệt là khi

ông đã bỏ bao công sức để dẫn các vị vua đến làng Xuanaci, và ông nửa
định bảo họ đi nhúng đầu vào nước sôi hết đi. Nhưng cùng lúc ông lại bồn
chồn muốn hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường này để quay về với cậu Nimrod
và bọn trẻ.

Ông nói:
– Ờ, thưa bệ hạ, Xuanaci là những người sơn mình như báo đốm ấy. Loài

mèo bự, chứ không phải loại xe hơi cùng tên, dĩ nhiên.

[12]

Chẳng ai cần nhìn

giống một cái xe hơi mui kín sang trọng ở giữa rừng. Và cũng chẳng cần
phải có một cái.

Khi nhiều con ngựa Tây Ban Nha khác chạy nước kiệu quanh làng, vài

phụ nữ và trẻ con Xuanaci hoảng sợ kêu thét khi họ cố chạy trốn khỏi địa
ngục. Nhiều người thông minh hơn bắt đầu leo lên các loại cây thường, cây
leo để trốn thoát. Vài người thành công và vài người thất bại.

– Bình thường người Xuanaci là những chiến binh rất giỏi, nhưng như

ngài thấy đấy – tôi nghĩ vậy – đám lính Tây Ban Nha này được vũ trang tận
răng và cưỡi trên lưng ngựa, nên khó bị giết hơn. Đó là chưa kể đến việc họ
vốn đã chết, dĩ nhiên. Chẳng dễ gì giết chết một người đã chết từ hơn năm
trăm năm trước. Dù có thiện chiến như người Xuanaci cũng khó có thể giết
họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.