MẮT RỪNG - Trang 348

Cậu bảo:
– Tôi nghĩ tôi nên cầm cái này để chắc ăn.
Rồi giọng nói của cậu bắt đầu thay đổi. Với những người khác, cậu nghe

giống hệt Virgil McCreeby. Đó là lần đầu tiên họ nhận ra ngoài vô số tài
năng đã biết, cậu Nimrod còn là một người bắt chước giọng cực giỏi.

Cậu nói với Zadie:
– Nghe ta nói, Zadie. Lắng nghe lời ta. Chỉ lời ta thôi. Quên hết tất cả

những chuyện khác. Chỉ lời của ta mới quan trọng. Khi ta búng tay, cháu sẽ
không còn bị thôi miên nữa. Cháu sẽ thoát khỏi trạng thái nhập thần mà ta
đã đưa cháu vào và cư xử hoàn toàn bình thường. Cháu sẽ nhớ lại tất cả mọi
chuyện. Nhưng cháu sẽ cư xử hoàn toàn bình thường.

Cậu Nimrod búng tay trước mắt Zadie.
Cô nháy mắt và nhìn quanh với vẻ mặt hoang mang.
– Ồ.
Cô cắn môi khi nước mắt bắt đầu trào lên trong mắt cô.
– Ôi.
Cậu Nimrod choàng một tay qua vai Zadie để an ủi cô. Trong một giây,

Zadie không thể nói gì cả. Rồi cô lên tiếng:

– Cháu xin lỗi. Cháu xin lỗi vì tất cả những việc khủng khiếp mà cháu đã

làm. Cháu nợ tất cả mọi người một lời xin lỗi. Cháu không có lời bào chữa
nào, mà chỉ có một lời giải thích. Cháu đã làm tất cả những chuyện đó vì
cháu nghĩ cháu yêu Buck. Nhưng giờ cháu đã nhận ra cháu không hề yêu
cậu ấy. Dybbuk và Virgil McCreeby đã lợi dụng cháu. Giờ cháu đã biết điều
đó.

Nắm lấy tay Zadie và bóp nhẹ nó một cách trìu mến, Philippa an ủi:
– Không sao đâu. Cậu bị thôi miên mà. Cậu không thể làm gì khác.
Lần đầu tiên nhận ra điều đó, Zadie nói:
– Ừ, tớ bị thôi miên mà, đúng không?
Rồi cô rùng mình kể lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.