MẮT RỪNG - Trang 394

– Chắc chắn là, trước khi cháu làm điều đó, Dybbuk trẻ tuổi, hãy cân

nhắc điều này: Một con cá hồi trong bình tốt hơn một con cá hồi ngoài biển.

Dybbuk quay về phía giọng nói quen thuộc. Phải khó khăn lắm cậu mới

nhìn thấy ai hoặc cái gì vừa nói, mặc dù sâu tận trong xương, cậu biết chính
xác giọng nói đó thuộc về ai.

Đó là ông Rakshasas.
Hay nói đúng hơn đó là một phiên bản nhìn giống một hồn ma mờ ảo gần

như vô hình của thứ từng là ông Rakshasas. Mờ ảo như cái ý tưởng mà ông
Rakshasas đã có vào rất lâu trước đây: ý tưởng rằng một ngày nào đó,
Dybbuk sẽ cần đến một lời khuyên cha chú thông thái, lời khuyên mà hiếm
có khả năng cậu nhận được từ cha ruột của mình, Iblis.

Dybbuk nói:
– Ông Rakshasas. Đầu tiên là Manco Capac. Giờ lại là ông. Nơi này đang

trở thành một hội nghị hồn ma hay sao?

– Ông đã nghe cháu nói chuyện với ông bạn già mặt xén ấy. Ông ấy vốn

cũng là một djinn đàng hoàng, nhưng ông e là thời gian đã làm linh hồn ông
ấy đông cứng quá mức.

Dybbuk bảo:
– Cháu thì lại có phần ngưỡng mộ ông ấy.
– Chưa bao giờ có một con cừu đen trong đèn không muốn có chiến hữu

cả.

Dybbuk hỏi ông Rakshasas:
– Ông đang làm gì ở đây vậy? Cháu cứ nghĩ ông đã chết.
Ông Rakshasas nói:
– Ông chưa chết đến mức không thể bỏ được một ít thời gian để đến đây

ngăn cháu vứt bỏ mạng sống của mình, cậu bé ngốc nghếch ạ. Không dễ gì
khi là một đứa con của cây đèn khi ánh sáng bị lấy đi mất. Rất lâu trước đây,
khi chúng ta mới gặp nhau, ông đã quyết định gắn một phiên bản thế phẩm
mờ của ông vào cháu và cặp sinh đôi, John và Philippa. Cháu có thể gọi nó
là một dạng máy ghi chép cá nhân. Hoặc một lương tâm, nếu cháu thích. Để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.