MẮT RỪNG - Trang 400

Dybbuk nói:
– Mày đang phí thời gian đấy.
Tạm ngừng lại, Philippa cố tìm kiếm một thứ gì đó có thể mang đến ít sức

mạnh cho cậu bé đang nằm dưới đất.

– Hãy nghĩ đến chị Faustina của cậu đi. Và mẹ cậu nữa. Buck, vì họ, hãy

để tớ giúp cậu. Hãy nghĩ đến tình yêu của họ dành cho cậu.

Dybbuk chế nhạo:
– Tình yêu!
Nhưng cậu bé nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên một cách yếu ớt và chằm

chằm nhìn phía trước mặt, như thể cậu không trông thấy gì. Cậu khàn khàn
hỏi:

– Phil? Phải cậu đấy không? Giúp tớ với. Làm ơn.
Dybbuk bảo:
– Mày xong việc rồi. Dybbuk là tên của tao và bản chất của tao. Hiểm ác.

Lãnh đạm. Phân liệt. Như một nguyên tử tách rời. Thứ luôn là bản chất thật
của tao. Không ích lợi gì với việc đóng vai thiện. Không một sự công nhận
nào cho nó. Người ta chỉ nghĩ mày yếu đuối thôi. Sức mạnh mới là thứ quan
trọng. Phải biết tàn nhẫn.

Giơ tay ra, Philippa nói:
– Đừng nghe lời nó, Buck. Cậu vẫn có thể chiến thắng nó. Chiến thắng

cái ác của nó. Đến đây với tớ. Tớ có thể giúp cậu. Sức mạnh của tớ vĩ đại
hơn nó. Dybbuk biết điều đó, đó là lý do tại sao nó không dám đến gần tớ.

Đặt thẳng một chân lên vai Buck, Dybbuk bảo:
– Đúng là mày mạnh hơn tao. Nhưng sức mạnh của tao lại vĩ đại hơn

nhiều so với nó.

Và với câu nói đó, nó giẫm nát thứ đại diện cho phần thiện của nó.
Dybbuk rốt cuộc nói:
– Đấy. Hạnh phúc chưa? Tao nghĩ mày đã làm tao giết nó. Chà. Ôi chao.

A, nhìn kìa. Tội nghiệp tôi nhỏ bé chưa kìa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.