MẮT RỪNG - Trang 90

Gã đàn ông gật đầu lia lịa:
– Tôi cũng vậy.
Gật đầu hài lòng, cậu Nimrod nói:
– Thôi được, ta sẽ tin các ngươi. Nhưng nếu bất cứ ai trong các ngươi

dám ăn trộm dù chỉ một món đồ văn phòng phẩm, dám đi xe buýt chui, hoặc
dám trả trễ sách cho thư viện, ta sẽ quay lại và thay thế đầu của các người
bằng phân voi và cắt tai các ngươi làm đồ trang sức. Các ngươi nghe rõ rồi
chứ?

– Vâng, vâng, vâng.
– Giờ thì đi đi. Đi trả cái hộp và cái sọ lại cho gã ngốc mặt tái mét ở

quảng trường mau.

Cậu Nimrod làm những cánh cửa xe bật tung ra và hai tên trộm lồm cồm

bò xuống, chỉ ngừng lại đủ lâu để cầm cái hộp lên và bỏ cái sọ của Pizarro
vào lại bên trong.

Cười khúc khích một lát vì cậu khá hài lòng với phần trình diễn vừa rồi

của mình, cậu Nimrod bước ra khỏi xe và đứng nhìn hai tên trộm chạy trối
chết. Nghĩ rằng mình nên nhắc nhở họ phải cải tà quy chính, cậu quay lại,
thầm thì từ trọng tâm của mình và thay đổi một ít thiết kế ban đầu của chiếc
xe – tô đen lớp kính sau xe và thêm vào đó mấy song sắt để nó nhìn giống
một cái xe chở tù nhân. Để nhấn mạnh hơn nữa, cậu thậm chí còn đặt hai bộ
áo tù liền quần màu cam cùng hai cái còng trên băng ghế xe.

Xong xuôi, cậu nói:
– Ai bảo chúng ta không thể cải tạo tội phạm nào?
Nhìn Zadie nhảy tap-dance quanh cái bàn cà phê nơi cả nhóm đang ngồi

chờ cậu Nimrod quay lại, ông Groanin lầm bầm:

– Nó cứ nhất định phải làm gì vậy sao? Tôi không ngại nói cho mọi

người rằng tôi hy vọng có một cái bẫy hay một miệng cống để mở nào đó
quanh đây.

Philippa nhăn mặt:
– Hơi ác đó ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.