MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 156

-Ông ta chỉ cười khẽ; anh biết ông ta cười như thế nào rồi; không phải vì

ông ta vui thích, mà là như thể anh là một tên ngốc đáng nguyền rủa và ông
ta bảo là ông ta sẽ đi ngay. Ông ta bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Anh
nhớ là tôi đã đem từ phòng ông ta về đây tất cả những thứ mà tôi nghĩ là
ông ta cần. Ông ta hỏi xin Blanche một tớ giấy báo và sợi dây để gói.

Stroeve ngừng lại thở hổn hển, và tôi nghĩ anh ta sẽ xỉu mất. Nhưng đây

chưa phải là tất cả câu chuyện mà tôi muốn biết.

-Mặt cô ta tái mét lại, nhưng vẫn mang giấy và dây đến. Ông ta không

nói gì, vừa gói đồ đạc vừa huýt sáo một điệu nhạc. Ông ta chẳng để ý gì
đến cả hai chúng tôi. Mắt ông ta mỉm cười mỉa mai. Tim tôi thắt lại nặng
như chì. Tôi e rằng có một chuyện gì đó sắp xảy ra và không muốn nói gì
cả. Ông nhìn quanh tìm cái mũ. Rồi cô ta nói: “Tôi sẽ đi với Strickland,
Dirk ạ. Tôi không thể sống với anh nữa”. Tôi cố nói nhưng không thành
lời. Strickland không nói gì. Ông ta vẫn liên tục huýt sáo như thể không có
gì liên quan đến ông ta.

Stroeve ngừng nói và mặt anh nhăn nhó. Tôi vẫn đứng lặng yên. Bây giờ

thì tôi tin anh, và tôi sững sờ. Nhưng tôi vẫn không hiểu được gì cả.

Rồi anh kể cho tôi nghe, giọng run run, nước mắt ràn rụa chảy xuống má,

rằng anh đã chạy đến với chị ta như thế nào, cố ôm chị ta trong vòng tay ra
sao, nhưng chị ta đã vùng ra và yêu cầu anh đừng đụng đến chị. Anh van
xin chị đừng bỏ anh. Anh bảo cho chị biết anh yêu chị say đắm đến thế nào,
và anh làm cho chị nhớ lại tất cả những tình cảm thắm thiết chan hòa mà
anh đã dành trọn cho chị. Anh nói với chị về cuộc sống hạnh phúc của hai
người. Anh không hề giận chị. Anh không hề trách móc chị.

-Làm ơn để tôi ra đi êm thấm, Dirk ạ. - Cuối cùng chị ta nói. - Anh

không hiểu rằng tôi yêu Strickland sao? Anh ấy đi đâu tôi đi đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.