MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 157

-Nhưng em phải biết rằng ông ta sẽ không bao giờ làm cho em hạnh

phúc được. Vì lợi ích của em, em đừng đi. Em không biết rõ cái gì đang
chờ em đâu.

-Đó là lỗi tại anh. Anh đã cố nài đưa anh ấy đến đây.

Anh quay sang Strickland.

-Anh hãy thương cô ấy, - anh van xin ông ta. - Anh không thể để cô ấy

làm điều điên rồ như vậy được.

-Cô ấy có thể làm điều cô ta muốn, - Strickland nói. - Cô ấy không bị bắt

buộc phải đi.

-Tôi đã lựa chọn rồi, - chị ta nói giọng trầm trầm.

Sự bình thản tai hại của Strickland đã cướp đi nốt sự tự chủ còn sót lại

của Stroeve. Cơn tức giận mù quáng đã vồ lấy anh, và không biết mình
đang cầm gì, anh đâm nhào vào Strickland. Stricjland kinh ngạc và ông ta
lảo đảo, nhưng ông ta rất khỏe, mặc dù vừa trải qua cơn bệnh, và thoáng
một cái, không biết đích xác việc xảy ra như thế nào, Stroeve thấy mình
nằm dài trên sàn nhà.

-Gã nhóc con buồn cười thật, - Strickland nói.

Stroeve lồm cồm ngồi dậy. Anh chú ý thấy vợ anh vẫn hoàn toàn đứng

yên, và anh trông càng buồn cười trước mặt chị ta bao nhiêu thì anh càng
xấu hổ nhục nhã bấy nhiêu. Cặp mắt kính của anh vuột văng đi trong khi xô
xát, anh không thể tìm ra ngay được. Chị nhặt lên và lẳng lặng đưa cho anh.
Bỗng nhiên, dường như anh chợt nhận ra nỗi bất hạnh của mình, và dù biết
là chỉ làm cho mình trông buồn cười hơn mà thôi, anh bắt đầu khóc. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.