MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 185

- Người ta gọi bác sĩ và gọi cho tôi, họ báo cho cảnh sát. Tôi có đưa cho

người gác dan hai mươi phrăng và bảo báo cho tôi biết nếu có chuyện gì
xảy ra.

Anh ta ngừng một lúc, tôi nhận ra rằng điều anh phải nói cho tôi biết thật

là khó nói ra.

- Khi tôi đến, cô ấy không muốn nói chuyện với tôi, và bảo người ta đuổi

tôi đi. Tôi thề sẽ tha thứ tất cả mọi chuyện, nhưng cô ấy không nghe. Cô ấy
cố đập đầu vào tường. Bác sĩ bảo tôi đừng ở lại. cô ấy vẫn luôn miệng nói
“Đuổi anh ấy đi”. Tôi đi ra và đợi ở phòng vẽ. Khi xe cứu thương đến,
người ta đặt cô ấy lên cáng và bảo tôi vào trong nhà bếp để cô ấy không
biết là tôi có mặt ở đ">

Khi tôi mặc quần áo- Stroeve muốn tôi đi đến bệnh viện ngay với anh ta-

anh cho tôi biết anh đã thu xếp cho vợ anh có một phòng riêng, để ít ra chị
ta không phải chịu đựng tình trạng hỗn tạp bẩn thỉu của cái phòng chung.
Trên đường đi anh giải thích lý do tại sao anh muốn tôi có mặt: nếu chị ta
vẫn từ chối gặp anh, có thể chị sẽ chịu gặp tôi. Anh yêu cầu tôi nhắc lại cho
chị ta biết rằng anh vẫn muốn giúp đỡ chị. Anh không trách móc chị điều
gì, chỉ muốn giúp đỡ chị mà thôi; anh không đòi hỏi gì ở chị và khi chị bình
phục anh sẽ không ép chị trở về với anh, chị được tự do hoàn toàn.

Nhưng khi chúng tôi đến bệnh viện- một tòa nhà ảm đạm hoang vắng mà

chỉ nhìn thôi cũng đủ làm người ta phát đau tim- sau khi được chỉ dẫn đến
hết nhân viên này tới nhân viên khác, bước lên những cầu thang vô cùng
tận, đi qua hết những hàng lang dài vắng người, và cuối cùng gặp bác sĩ
trực ca, chúng tôi được cho biết bệnh tình của bệnh nhân quá nặng, không
thể gặp bất kỳ ai trong ngày hôm đó. Bác sĩ là một người nhỏ thó, để râu,
mặc áo trắng, thái độ thoải mái. Rõ ràng, ông xem trường hợp nào cũng
như trường hợp nào, và coi những thân nhân hay lo lắng như một sự phiền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.