MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 189

đó là chuyện gì, chỉ lẳng lặng bước đi. Hình như anh đã mất tất cả nghị lực;
anh giống như một đứa bé ngoan ngoãn.

- Chị ta có nói tại sao chị ta làm thế không? - Tôi hỏi.

- Không. Cô ấy không nói gì cả. Cô ấy nằm ngửa, hoàn toàn yên lặng

không nhúc nhích hàng giờ liền. Nhưng cô ấy khóc luôn, chiếc gối của cô
ướt đẫm. Cô ấy yếu quá không dùng khăn tay được, nên nước mắt cứ thế
chảy xuống má.

Điều ấy đã gây cho tôi một mối cảm xúc đau đớn bất ngờ. Lúc đó tôi có

thể giết chết Strickland được, và tôi biết giọng nói của mình run lên khi
chào tạm biệt xơ y tá">

Tôi tìm thấy Dirk đang đợi tôi nơi bậc cầu thang. Dường như anh chẳng

nhìn thấy gì, cũng không nhận ra tôi đến gần anh, mãi đến khi tôi chạm vào
cánh tay của anh. Chúng tôi im lặng bước đi. Tôi cố tưởng tượng điều gì
xảy ra đã đưa đẩy con người đáng thương đó đến bước đường kinh khiếp
ấy. Tôi cho là Strickland biết vì có người đã thấy ông ở sở cảnh sát, và chắc
ông đã phải khai thôi. Tôi không biết hiện ông ta ở đâu. Tôi nghĩ là ông về
lại căn gác tồi tàn mà ông đã dùng làm phòng vẽ. Thật là lạ vì chị ta không
muốn gặp ông ta. Có lẽ chị ta không nhắn ông bởi vì chị biết ông ta sẽ
không đến. Tôi tự hỏi không biết chị đã kinh hãi nhìn xuống vực thẳm ác
nghiệt nào đến nỗi chị đã khước từ sự sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.