MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 201

Anh thở hổn hển. Đó là bức tranh vẽ một người đàn bà nằm trên chiếc

ghế trường kỷ, một tay gối dưới đầu, và tay kia đặt xuôi theo thân mình,
đầu gối chân này nhấc lên và chân kia thì duỗi thẳng ra. Thế nằm thật cổ
điển. Đầu của Stroeve choáng váng. Chính là Blanche! Đau buồn, ghen tức
và giận dữ chiếm lấy anh, anh gào lên đến khản cổ; anh ú ớ, anh nắm chặt
tay, giơ lên như đe dọa một kẻ thù vô hình nào đó. Anh gào lên đến tột
cùng của giọng hét. Anh phát điên. Anh không thể chịu được nữa. Quá
lắm! Anh man dại nhìn quanh tìm một dụng cụ nào đó, anh muốn băm vằm
bức tranh ra từng mảnh; nó không được tồn tại thêm một phút nào nữa.
Anh không thể tìm thấy một thứ gì có thể dùng vào mục đích ấy. Anh lục
lọi hết những dụng cụ để vẽ của anh. Bằng cách nào đi nữa, anh vẫn không
thể tìm thấy một thứ gì. Anh phát cuồng lên. Sau cùng, anh vớ được thứ
anh muốn tìm, một cái nạo sơn lớn, anh vồ chụp lấy nó với tiếng thét chiến
thắng. Anh nắm lấy nó như thể đó là một con dao găm và anh chạy về phía
bức tranh.

Khi kể cho tôi nghe đến đây Stroeve trở nên kích động như khi câu

chuyện đang diễn ra, anh cầm chặt lấy một con dao ăn, anh vung nó lên.
Anh giơ cánh tay lên như thể để giáng xuống, và rồi, mở bàn tay ra, thả nó
rơi loảng xoảng xuống đất. Anh nhìn tôi với nụ cười ngượng ngập. Anh
không nói gì.

- Đốt đi chứ?- Tôi nói.

- Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi. Vừa khi tôi sắp thọc một lỗ

lớn vào bức tranh, tay tôi sẵn sàng để đâm thì đột nhiên, nhìn như tôi nhận
ra nó.

- Nhận ra cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.