MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 211

hành động nào đó gần như không mạnh bằng thói tò mò muốn biết những
lý do của những hành động đó. Cá tính của một nhân vật vô lại, rất hợp lý
và đầy đủ, làm say mê người sáng tạo ra hắn, tuy sự say mê đó là một sự
xúc phạm đến luật pháp và trật tự. Tôi cho rằng Shakespeare

[46]

đã xây dựng

nhân vật lago với một niềm thích thú mà ông không bao giờ biết được khi
ông mơ màng tưởng tượng để xây dựng nhân vật Desdemona. Có lẽ với
những nhân vật xấu xa, đểu cáng của mình, nhà văn thỏa mãn được những
bản năng đã ăn rễ sâu trong người anh ta, với những bản năng mà phong
cách và tập quán của xã hội văn minh đã đẩy lùi vào những nơi sâu kín bí
ẩn của tiềm thức. Khi biến nhân vật của mình thành con người có xương có
thịt nhà văn đã đem sự sống đến cái phần của bản thân mình không có
phương tiện diễn tả nào khác. Sự thỏa mãn của ông ta có một ý nghĩa giải
thoát.

Nhà văn lo lắng muốn biết hơn là xét đoán.

Bên trong, tôi thật sự ghê tởm Strickland, nhưng bên cạnh nỗi ghê tởm

đó là một sự tò mò lạnh lùng muốn khám phá những động cơ thúc đẩy ông.
Ông làm tôi bối rối khó xử, tôi lại nóng lòng muốn biết ông nghĩ thế nào về
tấn thảm kịch mà ông đã gây ra trong cuộc sống của những người đã đối xử
quá tử tế với ông. Tôi đã táo bạo dùng đến con dao mổ.

- Stroeve cho tôi biết bức tranh của ông về vợ anh ta là bức đẹp nhất mà

ông đã vẽ được.

Strickland lấy tẩu thuốc ra khỏi miệng, đôi mắt ánh lên một nụ cười rạng

rỡ.

- Vẽ được bức đó thật là thú vị.

- Sao ông lại cho anh ta?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.