MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 250

cho họ vào, phần lương thực cầm hơi duy nhất là mẩu bánh mì do nhà
Bouchée de Pain cung cấp. Họ ngủ bất kỳ chỗ nào có thể ngủ được, khi thì
trong một chiếc xe tải trống trên đường tránh tàu gần nhà ga, khi thì trong
một chiếc xe ngựa đậu sau một nhà kho, nhưng trời lạnh như cắt và sau một
hai giờ ngủ gà ngủ gật một cách khó chịu họ lại phải đi lang thang trên
đường phố. Cái mà họ cảm thấy thiếu thốn khó chịu nhất là thuốc lá, và
riêng thuyền trưởng Nichols, ông không thể nhịn được thứ đó, ông thường
lùng quanh “ Quán bia” để tìm nhặt tàn thuốc và tàn xì gà mà những người
đi chơi đêm hôm trước đã vứt bỏ.

“Tôi đã từng nếm thứ thuốc lá tả- pín-lù tồi tệ đó trong ống vố,” ông vừa

phụ họa bằng một cái nhún vai đầy vẻ triết lý vừa lấy hai điếu xì gà ra khỏi
chiếc hộp thuốc mà tôi đưa mời ông, đặt một điếu lên miệng và bỏ điếu kia
vào túi.

Thỉnh thoảng họ kiếm được một ít tiền. Đôi khi một tàu đưa thư vào

cảng, và thuyền trưởng Nichols, nếu làm quen được với người chấm công,
thế nào cũng thành công trong việc kiếm cho cả hai một công việc bốc dỡ
nào đó. Gặp trường hợp một chuyến tàu của Anh, họ sẽ len vào nơi thủy
thủ ở và sẽ được đoàn thủy thủ cho ăn một bữa điểm tâm đã đời. Họ bất
chấp việc rủi ro gặp phải một sĩ quan trên tàu và khi ấy thế nào cũng bị đá
hất xuống cầu tàu bằng mũi giày để tống khứ họ đi cho nhanh.

- Chẳng có hại gì với một cú đá vào mông khi bụng anh đã đầy, - thuyền

trưởng Nichols nói, - và riêng cá nhân tôi, tôi chưa bao giờ bị vố nào nặng
cả. Một sĩ quan phải nghĩ đến kỷ luật chứ.

Tôi đã hình dung một cách sống động cảnh thuyền trưởng Nichols bay

chúi đầu xuống một cầu tàu chật hẹp sau cú đá của viên phó thuyền trưởng
giận dữ, và, như một người Anh chân chính, ông ta vẫn hân hoan theo đúng
tinh thần của đội thuyền buôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.