MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 259

ông ta trở về Papeete và ở đó ít lâu, làm việc cho ai đó để kiếm được tiền
rồi lại biến mất. Một trong những lần lui tới đó ông đã đến hỏi vay tôi hai
trăm phrăng. Trông ông như thể không có gì bỏ bụng cả tuần lễ rồi, nên tôi
không nỡ lòng nào mà từ chối được. Dĩ nhiên, tôi không bao giờ hy vọng
thấy lại số tiền của tôi. Nhưng rồi một năm sau ông trở lại gặp tôi một lần
nữa và có mang theo một bức tranh. Ông không hề đá động gì đến số tiền
ông nợ tôi mà chỉ nói: “ Đây là bức tranh đồn điền của ông, tôi đã vẽ cho
ông ấy”. Tôi nhìn nó. Tôi không biết nói gì, nhưng dĩ nhiên là tôi cảm ơn
ông ta, và khi ông đi rồi tôi cho vợ tôi xem.

- Trông nó như thế nào?- Tôi hỏi.

- Anh đừng hỏi tôi. Tôi không biết ất giáp gì cả. Tôi chưa bao giờ thấy

một bức tranh như thế trong đời tôi.

“Chúng ta sẽ làm gì được với thứ này nhỉ?” Tôi hỏi vợ tôi. “ Chúng ta

không thể nào treo nó lên được,” bà vợ tôi nói. “ Người ta sẽ cười cho”.

Rồi bà ấy mang nó lên gác mái và vất vào đống đồ phế thải- tính vợ tôi

không bao giờ có thể vứt đi một thứ gì. Đó là chứng điên của bà ấy. Thế rồi
anh tưởng tượng xem, ngay trước chiến tranh, em trai tôi ở Pari viết thư
cho tôi bảo rằng: “ Anh có biết về một họa sĩ người Anh sống ở Tahiti
không? Hình như ông ấy là một thiên tài, và những bức tranh của ông bán
được cao giá lắm. Anh xem có thể kiếm được một bức nào không, nếu có
hãy gửi nó cho em. Kiếm ra tiền đấy!”

Vì vậy tôi mới nói với vợ tôi: “ Bức tranh mà Strickland đã cho tôi giờ ra

sao rồi? Nó còn trên gác không?”

“ Chắc chắn là còn,” bà ấy đáp. “Ông biết là tôi có bao giờ quẳng đi một

thứ gì đâu. Chứng điên của tôi mà!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.