MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 260

Chúng tôi lao lên gác, và giữa những thứ đồ phế thải được gom góp từ ba

chục năm qua, bức tranh vẫn còn nằm đó. Tôi nhìn lại nó và nói: “ Ai có
thể nghĩ được là anh giám thị đồn điền của tôi trên đảo, người tôi đã cho
vay hai trăm phrăng lại là thiên tài? Bà có thấy gì trong bức tranh không
nào?”

“Không,” bà ấy nói. “ Nó chẳng giống cái đồn điền vì tôi có thấy dừa với

lá màu xanh dương bao giờ đâu, nhưng người ta đang nổi điên ở Paris, có
thể chú em của ông sẽ bán nó được với giá hai trăm phrăng mà ông đã cho
Strickland vay”.

Rồi chúng tôi gói lại và gửi cho em tôi. Sau đó tôi nhận được một bức

thư của chú ấy. Anh có đoán ra là chú ấy nói gì không? “ Em đã nhận được
bức tranh của anh,” chú ấy viết, “ và thú thật em nghĩ là anh đã chơi xỏ em.
Em không muốn trả tiền cước phí của bức tranh. Em hơi lo sợ khi đưa bức
tranh cho người đã nói chuyện với em về bức tranh ấy. Anh tượng tượng
em ngạc nhiên như thế nào khi ông ta bảo đó là một kiệt tác và trả cho em
ba mươi ngàn phrăng. Em dám chắc ông ta có thể trả thêm, nhưng thật tình
mà nói em ngạc nhiên đến độ mất trí, em đã nhận giá đề nghị đó trước khi
em bình tĩnh trở lại.”

Thế rồi ông Cohen nói ra một điều rất đáng phục

- Tôi mong phải chi ông Strickland tội nghiệp ấy còn sống. Tôi tự hỏi là

không biết ông ta sẽ nói gì khi tôi trả cho ông hai mươi chín ngàn tám trăm
phrăng cho bức tranh của ông nhỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.