MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 261

49

Tôi ở lại khách sạn De la Fleur, và bà Johnson, chủ nhân, có kể cho tôi

nghe chuyện bà bỏ lỡ một dịp may đáng tiếc. Sau khi Strickland chết, một
số đồ đạc của ông được đem bán đấu giá ở chợ phiên tại Papeete, và bà đã
đích thân đến đó vì trong cái mớ linh tinh đó có một cái lò kiểu Mỹ bà cần.
Bà trả nó với giá hai mươi bảy phrăng.

- Có cả chục bức tranh,- bà nói với tôi, - nhưng không có khung gì cả

nên không ai cần đến. Một số tranh được bán với giá mười phrăng, nhưng
hầu hết bán với giá năm hoặc sáu phrăng gì đó. Anh thử nghĩ, nếu hồi đó
mua những bức tranh ấy thì bây giờ tôi đã là một người đàn bà giàu có rồi.

Nhưng Tiaré Johnson không có cách nào để làm giàu được. Bà không

giữ được tiền. Là con gái của một người bản xứ và một ông thuyền trưởng
người Anh cư ngụ tại Tahiti, khi tôi quen biết bà thì bà đã là một người đàn
bà năm mươi tuổi nhưng trông bà già hơn nhiều, và thuộc mẫu người quá
khổ. Vừa to cao lại rất mập nên bà sẽ có cái dáng dấp oai nghi nếu gương
mặt béo tốt của bà không bộc lộ một sự ân cần tử tế. Đôi tay bà giống như
hai đùi cừu, bộ ngực đồ sộ như những bắp cải to tướng, khuôn mặt rộng và
núc ních những thịt tạo cho bạn một ấn tượng về sự lõa lồ gần như sỗ sàng,
và hai ngấn nọng cổ liền nhau, còn mấy cái nữa không đếm được thòng
xuống tảng ngực to tướng của bà. Bà thường mặc một cái áo màu hồng
rộng thùng thình, suốt ngày đội chiếc nón lớn màu vàng nhạt. Mỗi khi bà
xõa mái tóc xuống- thỉnh thoảng bà ta xõa như vậy, vì bà rất tự đắc về mái
tóc ấy - bạn sẽ thấy nó dài, đen và quăn tít. Đôi mắt của bà trông còn trẻ
trung và sống động. Bà có tiếng cười đặc biệt chưa từng thấy, nó bắt đầu
bằng một tràng rền vang trong cổ họng rồi cứ thế mỗi lúc một vang hơn cho
đến khi toàn tấm đồ sộ của bà lắc lư. Bà ta thích ba thứ: một câu chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.