MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 281

hại, nhưng sau khi có những bức tranh ấy ở bên cạnh, tôi lại bắt đầu thích.
Thật vậy, tôi đã tìm thấy một vẻ đẹp lạ lùng trong những bức tranh đó. Mọi
người đều nghĩ rằng tôi điên mất rồi, nhưng rồi hoá ra tôi lại có lý. Tôi là
người ngưỡng mộ ông đầu tiên trên quần đảo.

Ông mỉm cười ranh mãnh với Tiaré, và bà lại than vãn với chúng tôi về

chuyện bà đã không chịu mua những bức tranh hôm đấu giá đồ đạc của
Strickland để rồi chỉ mua cái lò Mỹ với giá hai mươi bảy phrăng.

- Ông còn giữ những bức tranh ấy chứ? - Tôi hỏi.

- Vâng, tôi giữ chúng đến khi con gái tôi tới tuổi lấy chồng, lúc ấy tôi sẽ

bán. Chúng sẽ là của hồi môn của cháu.

Rồi ông tiếp tục kể về chuyến viếng thăm Strickland của ông.

- Tôi sẽ không bao giờ quên được buổi chiều tối ở chơi với ông. Tôi

không định ở lại quá một tiếng đồng hồ ông cứ nằng nặc đòi tôi ngủ lại
đêm. Tôi ngần ngại, bởi vì thú thật tôi không thích thú gì lắm khi nhìn
những chiếc chiếu ông đề nghị tôi nằm ngủ ở đó, nhưng rồi tôi nhún vai.
Khi tôi xây nhà ở Paumotus, tôi đã ngủ ngoài trời cả mấy tuần liền trên một
chiếc giường còn cứng hơn thế nhiều và không có gì để che người ngoài
những lùm cây dại; còn chuyện sâu bọ thì cái lớp da dày dạn phong sương
của tôi có thể chống lại được những trò quỷ quái của chúng.

Chúng tôi đi xuống suối tắm trong khi Ata sửa soạn cho bữa ăn tối, và

sau khi ăn xong, chúng tôi ngồi ngoài hè. Chúng tôi hút thuốc và nói
chuyện. Cậu thanh niên có một chiếc đàn côngxectina và cậu chơi những
bản nhạc phổ biến trong những nhà hát ca nhạc cả chục năm về trước.
Những bản nhạc ấy âm vang lạ thường trong đêm nhiệt đới cách biệt với
nền văn minh hằng ngàn dặm. Tôi hỏi Strickland liệu ông có khó chịu khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.